Chương 33: Gạo Là Thép 2

Sáng sớm, Trầm Thần là người đầu tiên lên tầng cao nhất.

Cô đặt túi xuống, rót một cốc nước, rồi mở máy tính, bắt đầu làm bài tập hàng ngày của mình.

Tưởng Lăng là người thứ hai đến, bây giờ ở tầng cao nhất, hắn vẫn thấy không quen với Trầm Thần, dừng lại một chút, vô tình liếc mắt qua máy tính của cô, một biểu đồ đường màu đỏ trên nền đen hiển thị rõ ràng.

Nhìn kỹ, có vẻ như là biểu đồ thị trường chứng khoán trong tháng này của Triều Vân.

Anh dừng bước, ngạc nhiên nhìn Trầm Thần.

Cô đang cầm cốc thủy tinh, nhìn chăm chú.

Nhận ra có người đi qua, cô mới ngẩng đầu lên, chào buổi sáng Tưởng Lăng đang đi ngang qua.

Tưởng Lăng gật đầu, biểu cảm ôn hòa.

Thật không ngờ, Trầm Thần lại quan tâm đến sự phát triển của công ty như vậy.

Trầm Thần giống như một con sư tử tuần tra lãnh thổ của mình, hài lòng đóng biểu đồ lại, rồi lại xem báo cáo kiểm tra sức khỏe lần trước của Cố Chi Hi mà Du Mị gửi cho cô.

Quan tâm đến sức khỏe của tổng giám đốc là trách nhiệm của trợ lý cuộc sống, càng là điểm quan trọng để cổ đông nhỏ xem xét.



Tổng giám đốc thời này đều không có bệnh lớn, nhưng bệnh nhỏ thì rất nhiều, Trầm Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Cô xem kỹ từng dữ liệu và lời khuyên của bác sĩ, đau dạ dày, đau nửa đầu, mất ngủ... đều không có.

Cô lại xem kỹ từ đầu đến cuối, rồi đặt mạnh cốc nước xuống.

Thật tức chết đi được, một người ngày nào cũng tăng ca còn khỏe hơn cả cô ngày nào cũng đạp xe.

Xem xong báo cáo kiểm tra sức khỏe, cô lại bị ê-kíp chương trình gọi xuống tầng dưới, nói là cần ghi hình phần mở đầu cho tập đầu tiên của chương trình.

Trầm Thần đẩy cửa phòng họp nhỏ, mọi người đã đến đông đủ.

Cô ngồi xuống giữa Đồng Tuyết và Chung Gia Kỳ, nhìn quanh, mấy thực tập sinh so với lúc mới đến đều có vẻ ủ rũ, dáng vẻ như mới bị xã hội hành hạ.

Vì vậy, Trầm Thần tươi tỉnh hoạt bát ở giữa họ trở nên đặc biệt nổi bật.

Đồng Tuyết nhẹ nhàng véo má cô, ngáp một cái: "Tình trạng da của cô tốt gấp mấy lần tôi, tôi ohair tăng ca đến tận khuya mới ngủ."

Tiết Lực chen vào: "Tớ cũng vậy, đã thức mấy đêm rồi, đột nhiên thấy hơi ghen tị với Trầm Thần, chỉ làm trợ lý sinh hoạt, chắc là nhàn lắm, ngoài việc pha trà rót nước, hình như cũng không có việc gì quan trọng."

"Sao lại thế được?" Trầm Thần ưỡn ngực: "Trà của Cố tổng là trà quan trọng, nước của Cố tổng cũng là nước quan trọng."



"..." Tiết Lực bị phản bác, đành phải nói: "Đúng, chuyện của Cố tổng, đúng là rất quan trọng."

Sau đó đổi chủ đề: "Giờ giấc ngủ này, khiến tôi cứ nhớ lại thời cấp ba."

Nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nhìn Trầm Thần: "Này Trầm Thần, điểm chuẩn trúng tuyển của Học viện Điện ảnh của các cậu chắc không cao lắm nhỉ? Có phải thời cấp ba cũng thoải mái lắm đúng không? Thật đáng ghen tị."

"Điểm chuẩn à, cũng tạm," Trầm Thần cười chân thành: "Dù sao thì cũng cao hơn chiều cao của cậu sau khi đi giày độn khá nhiều."

Mặt Tiết Lực tối sầm lại.

Hắn vô cùng tự hào về mọi điều kiện của mình, ngoại trừ chiều cao.

Trong số các cô gái, Chung Gia Kỳ cao nhất, hai người đứng cạnh nhau, rõ ràng hắn thấp hơn cô nửa cái đầu.

Những người khác thì người ho, người lật tài liệu, cố gắng kìm lại nụ cười trên khóe miệng.

Cũng may lúc này đạo diễn đến muộn, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng thoang thoảng trong không khí.

Họ lần lượt được gọi ra ngoài, ghi lại một số câu hỏi đơn giản như có chắc chắn vượt qua kỳ thực tập hay không, sau đó hô khẩu hiệu và nói lời quyết tâm.

Thời gian ghi hình rất ngắn, các thực tập sinh tự tản về vị trí của mình.