Chương 29: Bánh Ngọt 1

Cố Chi Hy ngẩn người, đợi khi phản ứng lại được mình vừa nói gì, anh không tin nổi mà há hốc miệng.

Tám trợ lý đã đứng hết cả dậy, đồng loạt nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.

Tất cả mọi người trong phòng đạo diễn đều nhìn Cố Chi Hi bằng ánh mắt kinh ngạc.

Trong sự im lặng đáng sợ này, Trầm Thần nhỏ giọng nói: "Cố tổng, tôi nghe nói, ổ bánh mi f rẻ nhất của cửa hàng đó - ổ bánh mì chỉ to bằng nửa nắm tay - giá 49 đồng một ổ."

Cố Chi Hi: "..."

Thẩm Hồi Thanh liếc nhìn chiếc máy quay bên cạnh vẫn đang quay Trầm Thần, nhanh chóng cứu nguy: "Cố tổng, vừa rồi anh chắc là nói nhầm phải không? Không phải là muốn nói 2 USD đó chứ?"

Cố Chi Hi khen ngợi nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Chính là hai đồng."

Tám trợ lý: "..."

Cố Chi Hi nhắm mắt lại thật chặt.

Rõ ràng anh căn bản không hề muốn nói chữ hai đồng kia!

Danh tiếng keo kiệt của anh vốn chỉ lan truyền trong giới, bây giờ, anh đã có thể thấy trước được hai đồng này sẽ mang theo anh cất cánh bay ra khỏi giới như thế nào - thậm chí không cần gió lớn thổi.

Trầm Thần chớp chớp mắt.

Xem ra kết quả tính toán được không thể thay đổi, đã nói là ổ bánh hai đồng thì chỉ có thể là hai đồng.



Cô cũng nhìn vào máy quay, nhíu mày, đột nhiên nảy ra một ý: "Cố tổng, tôi đột nhiên không muốn ăn bánh mì nữa, tôi có thể đổi sang mua bánh ngọt không?"

Cố Chi Hi thử mở miệng: "Có thể mua bánh ngọt, quẹt... bao nhiêu tiền cũng được."

Thành công rồi, xem ra bánh ngọt không bị giới hạn hai đồng.

Cố Chi Hi và Trầm Thần đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có tám trợ lý vẫn đắm chìm trong câu "chính là hai đồng" vừa rồi mà không thoát ra được.

Trầm Thần lại cười nói với Thẩm Hồi Thanh: "Cố tổng chắc chắn là đang nói đùa, anh ấy đã đưa thẻ đen cho tôi rồi, sao có thể để tôi đi xin ăn được."

Thẩm Hồi Thanh cứng nhắc gật đầu: "Đúng vậy."

Trầm Thần nhìn Cố Chi Hi, cười khẽ: "Thực ra đôi khi Cố tổng cũng khá hài hước."

Cố Chi Hi đành phải chấp nhận lời khen này - đây đã là lời biện minh tốt nhất để cứu vãn danh tiếng của anh.

Dù sao thì các trợ lý cũng đã trải qua sóng gió, cũng nhanh chóng phản ứng lại, mặc định Cố Chi Hi đang nói đùa.

Trầm Thần hỏi mật khẩu thẻ, sau đó chạy thẳng đến cửa hàng bánh ngọt như trốn chạy.

Vì nể mặt Cố tổng, cô cố tình chọn những loại bánh mới đắt nhất, lúc tính tiền cô suy nghĩ một chút, hỏi nhân viên: "Xin hỏi những chiếc bánh ngọt này có ngọt không?"

Nhân viên mỉm cười: "Bánh ngọt của chúng tôi đều không ngọt lắm."



Trầm Thần nghĩ đến sở thích của Cố Chi Hy: "Vậy có loại nào không ngọt chút nào, kiểu dáng đơn giản, không trang trí không?"

Nhân viên suy nghĩ một chút: "Xin lỗi cô, cửa hàng chúng tôi không bán bánh bao đâu."

Trầm Thần: "... Vậy thì thôi."

Sau khi cô đi, mọi người đều trở lại công việc bình thường.

Cố Chi Hi đứng bên cửa sổ nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Nói ra những lời căn bản không phù hợp với ý thức của mình, giống như mấy lần trước, lại là một chuyện không thể giải thích bằng khoa học, vẫn xảy ra ở gần Trầm Thần.

Bây giờ anh đã có thể xác định, loạt chuyện kỳ lạ này không thể tách rời khỏi Trầm Thần.

Anh chỉ đang suy nghĩ, Trầm Thần có biết chuyện này hay không.

Thực ra trước hôm nay, anh vẫn luôn lờ mờ nghi ngờ Trầm Thần cố tình nhắm vào anh.

Dù sao thì sáng nay cô ấy còn phát sô cô la cho tất cả mọi người trừ anh.

Tất nhiên, anh không muốn ăn sô cô la, cũng không mấy để tâm đến chuyện này.

Nhưng nếu nói là nhắm vào thì vừa nãy Trầm Thần lại giải vây cho anh.

Trong lúc suy tư, cửa phòng làm việc bị gõ hai tiếng.