Chương 27: Hai Đồng 3

Trầm Thần lại đi đến bên những người khác: "Trợ lý Thẩm, ăn không?"

Thẩm Hồi Thanh nhìn vào mắt cô, lời từ chối đã đến bên miệng lại nuốt trở vào: "Cảm ơn."

"Trợ lý Du, ăn không?"

"Trợ lý Dương, ăn không?"

"Trợ lý Chu, ăn không?"

...

Một hộp sô cô la phát hết, thực ra cô hơi bất ngờ, những trợ lý lạnh lùng này lại không có một ai từ chối, xem ra không khó gần như vẻ bề ngoài.

Nhưng Trầm Thần thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng theo những viên sô cô la mà dần dần tiêu tan.

Chỉ là mấy người phía sau nhìn vào không gian đen trắng của mình đột nhiên xuất hiện màu sắc, nhất thời có chút choáng váng.

Cố Chi Hi vào đến, liếc mắt đã nhìn thấy hộp sô cô la trên bàn Tưởng Lăng, ngạc nhiên nhướng mày.

Tưởng Lăng giải thích: "Đây là Trầm Thần tặng, mọi người đều có."

Nói xong khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt, với tính cách của hắn mà nói, quả thực rất khó thấy.



Cố Chi Hi dừng bước, không nói gì.

Vào đến phòng làm việc của mình, anh tùy ý liếc mắt nhìn thoáng qua - trên bàn ngoài máy tính và tài liệu ra thì trống không.

Anh không biểu cảm gì ngồi xuống.

Buổi trưa Trầm Thần ăn cơm cùng Đồng Tuyết và Chung Gia Kỳ, Chung Gia Kỳ hỏi: "Đúng rồi, hôm qua buổi trưa hình như không thấy cô đúng không?"

"Tôi đi ra ngoài với Cố tổng."

"Oa, xem ra Cố tổng rất coi trọng cô nhỉ." Đồng Tuyết cười nói.

Trầm Thần cảm thấy không phải vậy, cô cảm nhận được, thái độ của Cố Chi Hi đối với cô là có phòng bị, càng đừng nói đến việc đã nhiều lần thử dò xét.

"Đúng rồi, ba chúng ta lập một nhóm nhỏ đi, không kéo mấy anh chàng kia vào." Đồng Tuyết lập tức cầm điện thoại lập nhóm.

Nhóm chat trước đó, vẫn dừng lại ở chỗ Trầm Thần thu hồi một tin nhắn, rất xấu hổ.

Đồng Tuyết liếc mắt nhìn thấy cái gì đó, vỗ vai hai người họ: "Này, không ngờ Cố tổng cũng ăn ở căng tin à."

Trầm Thần quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Cố Chi Hi, phía sau còn đi theo mấy trợ lý kia.

"Không được rồi, nhìn thấy họ đi cùng nhau, tôi lại nghĩ đến nhóm ngỗng trời rồi ha ha ha." Đồng Tuyết che miệng cười.

Nhưng có lẽ là để tránh biệt danh này, lần này mấy người phía sau cố ý tách ra từng nhóm hai ba người.



Nhưng rõ ràng hiệu quả không tốt, lúc này không chỉ có Đồng Tuyết mà còn có rất nhiều người vừa nhìn trộm họ vừa cười không ngừng.

"Được rồi, chúng ta ăn nhanh đi." Trầm Thần mỉm cười.

Cô còn rất mong chờ tiệc trà chiều hôm nay nữa.

Nhưng cô đợi mãi đến hết giờ nghỉ trưa mà vẫn không thấy ai mang trà chiều lên tầng trên cùng.

Cô lại hỏi Đồng Tuyết, thì thấy họ đều có.

Trầm Thần nhíu mày.

Trước khi vào văn phòng đưa tài liệu cho Cố Chi Hi, Thẩm Hồi Thanh liếc thấy Trầm Thần ngồi nghiêm chỉnh ở cửa, hai mắt sáng rực.

Lúc đi ra, Thẩm Hồi Thanh lại vô thức liếc nhìn cô.

Thần thái của cô không giống lúc trước, vai cũng rũ xuống.

Hắn vô thức nghĩ đến hình ảnh người tuyết tròn vo sắp tan chảy vào mùa đông.

Đang cảm thấy kỳ lạ vì sự liên tưởng của mình, thì Trầm Thần gọi hắn: "Trợ lý Thẩm."

Hắn dừng bước: "Sao vậy?"