Chương 16: Biểu Cảm Lạ 2

Trầm Thần bị đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm, não bộ nhanh chóng vận hành: "Bởi vì... tôi đột nhiên nhớ ra, sáng nay lúc đến, có một đồng nghiệp tốt bụng đã phổ cập kiến thức cho tôi, cô ấy nói thẻ nhân viên của tôi không có quyền hạn, không thể đi thang máy dành riêng cho tổng tài, đây là quy định mà?"

Biểu cảm của cô nghiêm túc ngoan ngoãn, lời nói cũng rất có lý, độ tin cậy đạt mức tối đa.

Nhưng Cố Chi Hi không hề lay động, tiếp tục tiến về phía cô một bước: "Câu nói cô nói bên ngoài thang máy, có ý gì?"

Khoảng cách giữa hai người đã cực kỳ gần, Trầm Thần không thể không ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Chính là nghĩa đen, tôi chỉ muốn hỏi anh có thích chơi tàu lượn siêu tốc hay không mà thôi."

Thang máy này ở tại chỗ rẽ, vị trí có thể coi là khuất, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có người đến, nhưng Cố Chi Hi không hề lay động, biểu cảm trên mặt ra hiệu cô tiếp tục bịa.

Cô cúi đầu nhìn vào ngực anh, buông lời biajd dặt vô biên: "Tôi cứ nghĩ đến chuyện trước đây tôi đã gây ra phiền toái cho anh, liền cảm thấy rất ngại, cho nên khi ở một mình trong thang máy với anh, tôi rất căng thẳng."

Cô thở dài: "Tôi vừa căng thẳng, đầu óc liền không được tỉnh táo, nhìn thấy anh, tôi đột nhiên lại nghĩ đến đứa cháu trai bốn tuổi của tôi."

Cố Chi Hi: "..."

"À, đừng hiểu lầm, là nghĩ đến chuyện nó cứ đòi tôi đưa nó đến công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc, cho nên mới vô thức hỏi ra."

Cố Chi Hi từ từ cúi đầu, ánh mắt khóa chặt cô: "Trầm Thần, cô không có cháu trai."



Hoàn cảnh gia đình, tư liệu cá nhân của cô, từ khi Cố Bách hành động, đã được đưa lên bàn làm việc của anh.

Trầm Thần khựng lại, "Đúng vậy, cho nên mới nói là đầu óc tôi không tỉnh táo."

"..."

Hai người nhìn nhau, Cố Chi Hi chăm chú nhìn cô mấy chục giây, Trầm Thần mở to mắt như chuông đồng.

Anh thu hồi tầm mắt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Tôi thấy cô tỉnh táo lắm."

Nói xong không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ đi sang một bên, gọi điện cho Tưởng Lăng: "Sắp xếp người kiểm tra lại thang máy chuyên dụng."

Tưởng Lăng đi ra khỏi văn phòng, nhìn thang máy thử, không phát hiện có gì bất thường, "Vâng, Cố tổng."

Trầm Thần xoa xoa đôi mắt đỏ hoe vì trừng, đi theo Cố Chi Hi ra khỏi công ty.

Kính xe cách ly tiếng ồn ào bên ngoài, trong xe vô cùng yên tĩnh. Ngón tay Cố Chi Hi gõ gõ vào đầu gối, trong lòng ôn lại một lần hai lần diễn biến sự việc.

Trầm Thần thấy anh không còn chú ý đến mình nữa, mới thở phào nhẹ nhõm: "Tổng tài bá đạo này, hình như so với các tổng tài bá đạo khác trong tiểu thuyết thì có vẻ thông minh hơn một chút, không dễ lừa."



Nhưng cô tự tin, có hệ thống toán học gian lận, cho dù anh có thấy không đúng ở chỗ nào, cũng không thể nhìn thấu lớp ngụy trang của cô.

Chỉ là Trầm Thần luôn cảm thấy cứ ăn không ngồi rồi như vậy không tốt, "Ô ô, những bài toán mà cậu ra, có đáp án không? Cho tôi xem cách giải cụ thể đi."

Từ hai bài toán đã làm đến nay, có thể thấy độ khó của các bài toán mà hệ thống đưa ra rất lớn, nhưng loại bài toán này, làm được một bài là có thể suy ra các bài khác, cô cũng phải cố gắng tiến bộ một chút.

Bên tai Cố Chi Hi vang lên tiếng dòng điện mơ hồ, anh liếc nhìn Trầm Thần, cô nhắm mắt, hơi ngửa đầu, như thể đã ngủ.

Đúng vậy, nghi vấn thứ ba: Mỗi lần anh nghe thấy âm thanh kỳ lạ này đều là khi ở bên cạnh Trầm Thần.

Trước mắt Trầm Thần hiện ra tờ giấy trắng vừa nãy, đáp án hẳn là ở mặt sau, cô lật qua, nhìn kỹ:

Bỏ qua.

"..." Cô cười nhẹ: "Thôi vậy, dù sao thì người khó xử cũng không phải tôi."

"Nhưng mà," Cô dừng lại: "A, tôi vẫn chưa hỏi, nếu tôi đến đây là để làm nhiệm vụ giải đề, vậy thì thế nào mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ?"

Hệ thống nhanh chóng trả lời: "Trả lời đúng một trăm câu hỏi."