Khi Phan An tỉnh lại đã là ngày hôm sau! Sau cuộc phẩu thuật một bên cánh tay được may và băng như dò heo, Tuấn Kiệt đang ngồi làm việc một bên nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô anh cũng chỉ nói ngắn gọn:
- Lần này cám ơn cô, vì cây dao đâm ở tay cô hơi sâu nên bác sĩ phải tiến hành phẫu thuật mới lấy con dao ra được, nghĩ ngơi vài ngày sẽ khỏe!
Anh thấy cô vẫn im lặng không lên tiếng, anh đến bên cạnh giường ngồi xuống giọng trầm trầm nói tiếp:
- Cô có muốn ăn hay uống gì không? Tôi cho người mang đến!
Phan An chỉ liếc nhìn anh rồi nhắm mắt lại, cô nói giọng yếu ớt:
- Tôi muốn ngủ! Anh để tôi yên tĩnh một chút!
Như hiểu ý cô, Tuấn Kiệt cũng rời đi, nghe tiếng đóng cửa Phan An từ từ mở mắt việc cô thay đổi cốt truyện có thể sẽ gây ra phản ứng phụ đều này cô cũng đã từng nghĩ qua, nhưng không nghĩ nó lại chuyển lên người cô! Phan An thở dài, rút kinh nghiệm sau này sẽ hạn chế lo chuyện bao đồng như thế này.
Khi Tuấn Kiệt trở lại? Phan An nói giọng yếu ớt:
- Tôi muốn xuất viện, ở đây ngột ngạt quá tôi không thích!
- Cô cần theo dõi và rửa vết thương!
Anh nói chưa hết câu thì thấy gương mặt mất hứng của cô, xém tý anh đã phì cười, không nghĩ cô ta cũng có lúc đáng yêu như vậy, anh nói giọng dịu lại:
- Được, được rồi! chúng ta ra viện, bỏ ngay biểu cảm đó đi!
Anh bước đến định giúp cô xuống giường nhưng cô đã tránh qua một bên, cố gắng tự đi ra ngoài, bàn tay đưa lên giữa chừng cũng đã dừng lại, Pus đứng bên cạnh cũng thấy bất ngờ trước hành động lạ lùng của cả hai con người này!
Cô vẫn còn giận vì anh ta dám bỏ mặt cô khi cô ả kia muốn cùng chết chung với cô, cái tên chồng khốn kiếp này sau này đừng mong cô giúp. Nhìn thân hình nhỏ nhắn đang cố gắng đi ra anh không khỏi lắc đầu chào thua, chỉ hai bước chân anh đã đi đến bên cạnh nhấc bổng cô lên! Phan An xém tý đã hét ầm lên ở bệnh viện, anh ta chỉ nhẹ nhàng nói:
- Nếu cô muốn gây chú ý cho nhiều người thì cứ la lên, tôi thì không ngại rồi!
- Anh!....
Cô tức muốn nội thương với cái tên chồng ác ma này!
Không khí trong xe thoảng thoảng làm Phan An dễ chịu hơn rất nhiều, hai mắt cũng dần dần khép lại, Tuấn Kiệt nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng, Pus ngồi phía trước cũng bất ngờ trước hành động của ông chủ mình mấy ngày nay! Đến chính bản thân anh ta cũng không nghĩ đến mình lại có những hành động kỳ lạ như vậy! Cô thật sự đã thành công thu hút sự chú ý của anh khi thay đổi lần này! Tuấn Kiệt nhìn cô bất giác tự cười một mình, Pus nhìn vào gương chiếu cứ tưởng là mình nhìn lầm, một ông trùm khét tiếng lại biết cười!
Xe rẽ vào biệt thự anh cũng nhẹ nhàng ôm cô thẳng lên phòng của anh! Tất cả người giúp việc trong biệt thự đều ngây ngốc nhìn những hành động của ông chủ hôm nay khác lạ quá! Căn phòng của anh cô dù có mơ cũng chưa được đặt chân vào, nhưng hôm nay chính anh đã ôm cô vào và đặt lên giường của mình! dú Tam vào thay băng rạt cho cô chủ cũng rụt rè không dám ngẩn cao đầu mà nhìn ngó xung quanh. Phan An ngủ đến sáng hôm sau mới thức, nhìn lại căn phòng xa lạ, một màu xám xịt bao trùm xung quanh, cô nhíu mày nhìn người bên cạnh là Tuấn Kiệt, cô cũng chẳng buồn thắc mắc, định rời đi thì giọng anh vang lên:
- Còn sớm, cô ngủ thêm đi! Tối qua thấy cô ngủ say nên tôi đưa cô lên đây luôn!
Phan An cũng chẳng phản ứng gì cả, chỉ "uh" rồi xoay người rời đi, anh lại nói tiếp:
- Tôi cho người dọn đồ cô lên đây rồi, từ nay cô ở phòng này, tránh trường hợp ba mẹ tôi đến bất ngờ!
Phan An cười nhạt nói:
- Khi nào họ đến thì dọn vẫn không muộn, tôi ngại lên xuống cầu thang! Tôi thích có không gian riêng!
Anh ta cười cười nói:
- Vậy tôi sẽ dời xuống ở cùng cô! Còn không gian riêng yên tâm, biệt thự không thiếu phòng, cô có thể chọn bất cứ phòng nào để vào đó mà học hay muốn làm gì thì tùy.
Phan An bực bội rời đi, cô đóng mạnh cửa nhà vệ sinh, anh ta lại bồi thêm nhát chí mạng:
- Cần thận vết thương mới phẩu thuật đấy bà sã!
- A.....A..... tên Hàn Tuấn Kiệt thối....
Hắn nằm trên giường nghe tiếng cô la, hắn không khỏi thích thú, tự nhiên buổi sáng hôm nay thật trong lành như vậy.
TruyenHDTruyenHD