Chương 4: Lam Dĩ Hành

Dương Cảnh Tuyên vừa mới cảm thấy may mắn mình sẽ rời khỏi nơi này thì bên tai truyền đến âm thanh kinh ngạc."Ai?"

Lam Dĩ Hành không nghĩ lần này xuống núi rèn luyện sẽ gặp được tiểu hài tử có tư chất tuyệt đỉnh như vậy cho nên hắn nhìn thấy Dương Cảnh Tuyên có chút kinh ngạc sau đó lập tức liền quyết định muốn đem tiểu nữ hài có tư chất tuyệt đỉnh mang về sơn môn làm cô bé bái sư phó làm sư phụ, còn mình thì nhiều thêm một tiểu sư muội.

Tới! Đáy mắt Dương Cảnh Tuyên hiện lên một tia ảm đạm, xem ra sắp bắt đầu ác mộng của nữ vai phụ rồi, Lam Dĩ Hành, nam chủ đầu tiên của nữ chủ Tô Thanh Yên cũng là người thân thể này thích, Dương Cảnh Tuyên vì Lam Dĩ Hành có thể làm tất cả vì hắn nhưng trong mắt Lam Dĩ Hành chỉ có Tô Thanh Yên cho nên Dương Cảnh Tuyên cực kỳ trướng mắt nữ chủ bạch liên hoa, còn cùng nữ chính đối nghịch, như vậy thì có thể có trái ngon ăn sao?

Sao có thể!

Vì vậy mà Dương Cảnh Tuyên bị hố chết nhưng hiện tại đổi thành cô không biết có phát sinh loại chuyện này không?

Sao có thể!

Cô bây giờ có linh căn đứng đầu, công pháp đứng đầu, hỗn độn châu đứng đầu, cô sẽ không để giống nữ phụ trong truyện yêu nam chính, tình yêu căn bản là không nằm trong phạm vi suy xét của cô, trước kia ở địa cầu cô thành công trở thành CEO. Hiện tại cô mong muốn thành thần, cô phải tuyệt đối thành công.

Rời xa nam nhân của nữ chính, cướp đoạt cơ duyên của nữ chính.

Đây là mục tiêu hiện tại của cô.

"Tiểu muội muội, ta là Lam Dĩ Hành của Thương Tinh phái, hiện tại đang ở Nguyên Anh kỳ, cô bé có nguyện ý vào môn phái của ta không?" Lam Dĩ Hành nhìn cô bé ngốc ngốc trước mặt, trong lòng cảm thán, đây chính là tuổi tu luyện tốt nhất, tư chất tu luyện tốt nhất, không mang về môn phái thật sự rất đáng tiếc cho nên mặc kệ như thế nào hắn chắc chắn sẽ mang người về.

"Con nguyện ý."

Không cự tuyệt giống trong tưởng tượng của Lam Dĩ Hành, Dương Cảnh Tuyên dứt khoát liền đáp ứng, nghe được ba chữ dứt khoát ngược lại làm Lam Dĩ Hành có chút đơ, nhìn nhìn cô bé trước mắt, trong mắt không có mê mang, không có sợ hãi chỉ có kiên định với tương lai.

Đây chính là thứ quan trọng ở Tu chân giới đó là sự kiên định.

Không nói với người trong nhà Dương Cảnh Tuyên cứ yên lăng theo Lam Dĩ Hành bởi những người đó không đáng để cô phí tâm tư, cô một khi đã bước vào con đường tu luyện, từ nay về sau trong mắt cô không thể làm thương tổn đến phàm nhân điều đó sẽ làm tổn hại đạo tâm.

Lam Dĩ Hành nhìn Dương Cảnh Tuyên đang ngồi cùng pháp khí phi hành, phải biết rằng trước kia lúc thu đồ đệ vào môn phái những tiểu hài tử đó không phải kinh ngạc thì là sợ hãi khi ngồi trên pháp khí phi hành mà biểu tình cô bé trước mặt vẫn bình đạm giống như không có gì làm ảnh hưởng được cô, cô bé trải qua cuộc sống như thế nào mà trở nên như vậy?

"Sau khi tiến vào môn phái ta sẽ mang ngươi đi gặp sư phó của ta, về sau ngươi chính là tiểu sư muội của ta, hiện tại nhận thứ một chút, tên ta là Lam Dĩ Hành, là đại đệ tử Lục Kiếm phong trong Thương Tinh phái, ngươi tiến vào Lục Kiếm phong chính là nhị sư muội đương nhiên toàn bộ Lục Kiếm phong cũng chỉ có hai chúng ta là đệ tử truyền thừa, sư phụ ta là tu sĩ Đại Thừa kỳ tuy răng chưa đến Độ Kiếp kỳ nhưng lời nói của trưởng lão ở môn phái có trọng lượng, ở đó ngươi không cần lo lắng bị khi dễ."

Nhìn thân thể gầy yếu, quần áo rách nát, phòng hẻo lánh cho thấy cô bé đã có sinh hoạt gian khổ như nào cho nên Lam Dĩ Hành rất đau lòng tiểu sư muội.

Vì cái gì mà nguyên chủ Dương Cảnh Tuyên lại yêu Lam Dĩ Hành rồi. Nhìn ánh mắt ôn nhu của sư huynh chắc là sư huynh đem Dương Cảnh Tuyên từ trong tuyệt cảnh ra rồi, cái cảm giác cảm kích, khâm phục, ái muội sinh ra tình yêu đi...

"Cảm ơn đại sư huynh."

Tốc độ pháp khí phi hành rất nhanh, chỉ chốc lát Dương Cảnh Tuyên cùng Lam Dĩ Hành đã đến Thương Tinh phái, lúc đi đường Lam Dĩ Hành đã dùng truyền âm phù ngàn dặm nói mọi chuyện cho sư phó rồi nên Lam Dĩ Hành trực tiếp tiến vào trong động phủ của sư phó, cũng không có thông báo.

"Sư phó, đệ tử đã mang theo tiểu sư muội trở lại." Lam Dĩ Hành ôn nhu dắt tay Dương Cảnh Tuyên đi đến trước mặt Tang Hầu Hải.

"Tốt tốt tốt! Cảnh Tuyên lại đây." Tang Hầu Hải cười tủm tỉm nhìn tiểu hài tử trước mặt mình, cốt linh 6 tuổi nhưng nhìn qua giống tiểu hài tử 4, 5 tuổi, xem ra tiểu hài tử trước kia trải qua rất gian khổ a.

Đại sư huynh cùng sư phó đều nhìn không ra công pháp tu luyện của mình hơn nữa tu vi đã tới Luyện Khí tầng một, không hổ là 《 hỗn độn quyết 》.

Dương Cảnh Tuyên lộ ra ánh mắt sùng bái nhìn Tang Hầu Hải sau đó ngọt ngào hô một tiếng sư phó, sư phó chính là chỗ dựa lớn nhất của nữ phụ a tuy rằng dựa núi núi đổ, dựa người người chạy nhưng lấy lòng hắn về sau chỉ có chỗ tốt không có chỗ hỏng, lúc đầu nữ xứng Dương Cảnh Tuyên ở tông môn có thể đi ngang nhưng một lần sư phụ đi Tầm Bảo bí cảnh chết ở bên trong cho nên nữ phụ liền nghênh đón kết cục bi thảm...

Nhìn ánh mắt Dương Cảnh Tuyên đơn thuần sùng bái, Tang Hầu Hải rất thỏa mãn, mình chỉ có một đại đệ tử, đại đệ tử đã là Nguyên Anh kỳ cơ bản không cần mình phí tâm tư, hiện tại một tiểu đệ tử tới xem ra mình lại có chuyện làm.

"Tốt! Ngày mai vi sư kêu môn phái cử hành lễ bái sư, ngươi là đơn hệ dị linh căn hiếm thấy hơn nữa lực công kích hợp với lôi linh căn, về sau tu luyện tốt, tuyệt đối sẽ có ích."

"Vâng. Sư phó, đệ tử nhất định sẽ tu luyện tốt, tuyệt đối không làm phụ lòng sư phó."

Dương Cảnh Tuyên lộ ra ánh mắt kiên định, mình nhất định sẽ tu luyện tốt, trước kia nguyên chủ rất ngu, rõ ràng có tư chất tốt lại không tu luyện chăm chỉ, cả ngày chỉ nghĩ yêu đương còn kiêu ngạo ương ngạnh là có chỗ dựa Đại Thừa kỳ, với nhiều năm trên thương trường Dương Cảnh Tuyên biết rõ tầm quan trọng của quan hệ như thế nào nên hiện tại biểu đạt rất tự nhiên sự kiên định với tu luyện cùng sự kính ngưỡng sùng bái sư phó.

Tang Hầu Hải rất coi trọng và thích tiểu đệ tử mới đến này, người có tư chất tốt chỉ nghĩ tương lai tốt đẹp nhưng người có sự kiên định mới có thể làm ngươi tiến xa hơn, bản thân hắn là hỏa thổ linh căn, thân là một người có hai hệ linh căn không tốt vì cái gì có thể tu luyện đến Đại Thừa kỳ chính bởi sự kiên định cùng sự nỗ lực không ngừng nghỉ.