Chương 11: Ái muội

Thời gian chậm rãi qua đi, bất tri bất giác Dương Cảnh Tuyên mười lăm tuổi, cốt truyện cũng sắp bắt đầu rồi, Lam Dĩ Hành sắp cùng nữ chủ gặp mặt nhưng mấy năm nay Lam Dĩ Hành đối xử với cô rất tốt, trong ánh mắt ôn nhu không làm bộ, cô rất tò mò khi Lam Dĩ Hành thấy thế nào về nữ chủ Luyện Khí tầng mười, dung mạo chỉ thanh tú nhưng khí chất công nhận là mảnh mai như nước.Lúc tu luyện cô không quên soát hào cảm với mọi người nên trong môn phái danh tiếng cô rất tốt, thân phận là đệ tử thân truyền, tu vi Kim Đan sơ kỳ, dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, tính cách ôn nhu hào phóng, phải biết rằng trong truyện thời điểm Dương Cảnh Tuyên mười lăm tuổi mới Trúc Cơ trung kỳ, tính cách cũng rất kiêu căng, nếu so với hào quang nữ chủ đúng là mất mặt.

"Sư huynh, không nghĩ sau khi sư huynh bế quan lên Nguyên Anh đại viên mãn. Chúc mừng sư huynh." Dương Cảnh Tuyên nhìn thấy Lam Dĩ Hành từ động phủ mình ra mỉm cười nói.

Sư huynh rất chăm chỉ, cô vừa mới tới Thương Tinh phái Lam Dĩ Hành mới Nguyên Anh trung kỳ, mới ngắn ngủi không đến mười năm Lam Dĩ Hành đã tiến giai đến Nguyên Anh đại viên mãn, không đến 40 tuổi a, không hổ là đệ tử thân truyền.

"Sư muội cũng đã là Kim Đan sơ kỳ, ở tuổi ngươi sư huynh mới Trúc Cơ, xem ra sư muội còn cần mẫn hơn sư huynh nga ~" Lam Dĩ Hành tiến đến ôn nhu sờ đầu Dương Cảnh Tuyên, tiểu nữ hài gầy yếu đã trưởng thành, hiện tại dáng người Dương Cảnh Tuyên lả lướt hấp dẫn, khuôn mặt tuyệt sắc tinh xảo, Lam Dĩ Hành luôn xem Dương Cảnh Tuyên như tiểu muội muội không thể không nói một câu: Tiểu sư muội đã trưởng thành!

Nhìn tiểu sư muội ưu tú như thế, trong lòng Lam Dĩ Hành có chút rung động, hắn không có đạo lữ hơn nữa cũng không có cùng người khác song tu nhưng cũng biết chuyện nam nữ, về sau đạo lữ mình có bộ dạng gì nhỉ?

Có thể hay không là tiểu sư muội... Không được...Không thể suy nghĩ vậy.

"Sư huynh thật vất vả bế quan ra không bằng mang ta đi ra ngoài rèn luyện đi, ta mới tiến Kim Đan sơ kỳ không được bao lâu, chuẩn bị ra cửa rèn luyện nhưng không có người bồi ta, sư huynh bồi ta được không?" Dương Cảnh Tuyên lôi kéo ống tay Lam Dĩ Hành làm nũng nói.

"Ngươi biết ta sẽ không cự tuyệt ngươi, muốn đi nơi nào?" Lam Dĩ Hành thấy một mặt kiều mị của Dương Cảnh Tuyên, trong lòng rung động càng rõ ràng nhưng đây là tiểu sư muội mình chiếu cố từ nhỏ a....

Đúng vậy, cùng ta đi ra ngoài đi, như vậy thì sẽ không gặp được nữ chủ, hơn nữa ta nhớ rõ bàn tay vàng thứ nhất trong bí cảnh, ở bên trong còn không ít thứ tốt, chỗ bí cảnh kia là ở...Ân, Viên Phượng sơn.

Thừa dịp nữ chủ chưa có đi, mình cùng sư huynh nhanh đến đó lấy toàn bộ đồ vật đó.

"Không bằng...Chúng ta đi Viên Phượng sơn đi."

"Được, nghe ngươi."

Hai người không cần thu thập thứ gì bởi tất cả đồ vật của Dương Cảnh Tuyên đều đặt ở trong hỗn độn châu hơn nữa tu sĩ đều mang theo vài cái túi Càn Khôn, hai người rất nhẹ nhàng liền ra Thương Tinh phái.

"Nghe nói sang năm sư huynh muốn đi môn phái nào dừng chân? Là đi tham gia đại hội thập đại môn phái trăm năm sao? Kỳ thật ta rất muốn đi tu chân tinh cầu khác xem nhưng Truyền Tống trận chỉ có Đại Thừa kỳ trở lên mới có thể thông hành bằng không sẽ bị áp lực không gian xé nát, đại hội thập đại môn phái trăm năm lần này ta có thể đi không?" Dương Cảnh Tuyên ngồi ở trên pháp khí phi hành của Lam Dĩ Hành dựa vào tay hắn nói.

Lam Dĩ Hành cảm nhận được từng trận u hương tản ra trên người sư muội, thân hình mềm mại dựa trên người mình, loại cảm giác này rất mỹ diệu, hắn trả lời:" Đúng vậy, sư muội cũng có thể đi nga, đại hội trăm năm mới có một lần rất náo nhiệt lại còn có phường thị (phường, thị trấn) ở thập đại môn phái, có thể tìm không ít thứ tốt."

"Vậy sang năm sư huynh bồi ta nga ~" Dương Cảnh Tuyên cảm nhận được hô hấp nam nhân bên cạnh có chút tăng, cô thấy thú vị tới gần Lam Dĩ Hành thêm một chút, thậm chí bộ ngực lớn mềm mại còn cọ tay Lam Dĩ Hành."

"Được..." Sư muội...

Không khí giữa hai người có chút ái muội nhưng tiểu yêu tinh Dương Cảnh Tuyên sẽ để ý sao? Nam nhân ưu tú cho nữ chủ không bằng mình ăn trước, dù sao mình cũng không có lỗ.