Ba Quý trực tiếp điều Chu Dục ra khỏi phòng ban đầu, thậm chí còn sắp xếp cho Chu Dục một cương vị không quan trọng.
Trước đó ba Quý còn tính để Chu Dục đi theo ông ấy tham gia một hội nghị chuyên đề học thuật ở nước ngoài, nhưng sau khi danh sách nhân viên được xác nhận xong lại không có tên Chu Dục.
Ba Quý liên tục chèn ép Chu Dục, khiến cho Chu Dục cực kỳ tức giận.
Chu Dục chặn Cố Thiển Vũ ở trước cửa bệnh viện, anh ta trừng mắt nhìn Cố Thiển Vũ: “Quý Cảnh Đồng, cô để ba cô chèn ép tôi, làm như vậy rất thú vị hay sao?”
Cố Thiển Vũ thật muốn nói thú vị, nhưng cô không thể để lại nhược điểm trước mặt Chu Dục được, lại để những người khác nghi ngờ tính công bằng chính trực của ba Quý.
“Ai chèn ép anh?” Vẻ mặt Cố Thiển Vũ “căn bản tôi không biết anh đang nói cái gì”.
“Quý Cảnh Đồng, cô đừng có giả ngu với tôi.” Chu Dục lạnh lùng mở miệng: “Cô có dám nói ba cô điều tôi ra khỏi phòng, lại không đưa tôi đến hội nghị chuyên đề học thuật không phải do cô làm?”
“Điều anh ra khỏi phòng hiện tại là công việc điều động bình thường, đương nhiên nếu anh có bất mãn gì có thể gửi báo cáo thông qua quy trình bình thường xin chuyển về đi.” Cố Thiển Vũ mở miệng.
“Còn việc anh nói hội nghị chuyên đề học thuật.” Cố Thiển Vũ liếc mắt nhìn Chu Dục: “Với lý lịch ở bệnh viện của anh, anh dựa vào đâu mà cho rằng chuyên đề học thuật lần này anh cần phải tham gia?”
Nếu Chu Dục không phải là bạn trai của nguyên chủ, là rể hiền của ba Quý thì anh ta có thể nhận được nhiều ưu đãi như thế à?
Chu Dục vào phòng có tiền đồ nhất, được sư phụ có y thuật tốt nhất dẫn dắt, còn có thể ra nước ngoài tham gia chuyên đề học thuật, đây đều là ba Quý đang bồi dưỡng anh ta.
Một bên hưởng thụ sự bồi dưỡng của ba Quý, một bên yên tâm thoải mái phản bội nguyên chủ, người này sao có thể tra như vậy nhỉ?
Bây giờ ba Quý đã biết Chu Dục chính là một con sói mắt trắng vừa nuôi đã không quen, cho nên rút hết những bồi dưỡng trước đó của anh ta, sau đấy Chu Dục đã không chịu nổi rồi.
Bởi vì trước đấy đã được hưởng thụ đãi ngộ quá tốt, bây giờ đột nhiên mất hết tất cả, đương nhiên tâm lý anh ta sẽ không cân bằng.
“Quý Cảnh Đồng, mức độ độc ác của cô quả thật vượt qua sức tưởng tượng của tôi, thiệt cho tôi trước đó còn xem cô là em gái.” Chu Dục hung dữ mở miệng.
“Ai là em gái anh vậy trời? Bác sĩ Chu, bây giờ chúng ta ngoại trừ là đồng nghiệp cùng bệnh viện ra thì quan hệ gì cũng chả có đâu.” Cố Thiển Vũ bĩu môi.
Ha ha, đam mê của cái tên này là đem bạn gái của mình biến thành em gái?
Đối với mạch não này của Chu Dục, thật tình Cố Thiển Vũ chả hiểu được.
Nghe Cố Thiển Vũ nói thế, Chu Dục cười lạnh một tiếng: “Những lời này là do cô nói, Quý Cảnh Đồng, cô đừng có hối hận.”
Cố Thiển Vũ trợn mắt: “Có cái gì mà hối mới chả hận? Tôi gia thế tốt, người xinh đẹp, người muốn theo đuổi tôi còn xếp thành cả một liên đội, sao mà tôi phải treo cổ trên một cái cành cây cong chứ?”
“Nhưng mà bác sĩ Chu này, hy vọng anh đừng có hối hận.” Cố Thiển Vũ ý vị không rõ cười cười.
Chu Dục cười nhạo: “Trước kia sao tôi lại không nhìn ra cô lại là loại đàn bà hư vinh như vậy nhỉ? Cô cho rằng gia thế với ngoại hình là tiêu chuẩn nhận định của một người hay sao? Một trăm cô cũng chẳng so được với địa vị của Viên Y trong lòng tôi.”
Cố Thiển Vũ đánh giá Chu Dục, ánh mắt mang theo ghét bỏ: “Anh muốn gia thế không có gia thế, muốn sự nghiệp không có sự nghiệp, đến bây giờ cũng chỉ là một tên bác sĩ nhỏ nhoi, cũng chỉ là lớn lên có chút đẹp trai, nhưng mà đẹp trai đâu có làm ra cơm ăn.”
“Anh như vậy mà đòi ghét bỏ tôi?” Cố Thiển Vũ nhướng mày: “Thật sự là tôi không hiểu anh lấy đâu ra được cái tự tin ấy, còn cảm thấy tôi không xứng với anh nữa chứ.”
Sắc mặt Chu Dục cực kỳ khó coi: “Quý Cảnh Đồng, cô đừng có mà quá đáng.”