Chương 57: Lốp xe dự phòng nghịch tập (13)

“Hôm nay chúng ta không nói về Viên Y, chúng ta nói về bộ phim này.” Cố Thiển Vũ mặt không biểu cảm mở miệng.

Quý Cảnh Thần bất đắc dĩ: “Con nhóc này, em chừa cho anh trai em không gian riêng tư đi, lúc không có việc gì thì đừng có loanh quanh trong phòng bệnh của anh, em đi làm phiền Chu Dục đi, có lẽ cậu ấy cực kỳ thích xem bộ phim này đấy.”

“Anh, thật sự anh không cảm thấy nữ chính phim này là một đóa liên hoa à? Nam chính chính là một tên quân tử ra vẻ đạo mạo? Nam phụ với nữ phụ rất ngốc rất ngây thơ?” Cố Thiển Vũ liếc mắt nhìn Quý Cảnh Thần.

Quý Cảnh Thần buồn cười nhìn Cố Thiển Vũ: “Em không thích phim này còn bắt anh xem tận ba ngày?”

“Bởi vì bây giờ em chính là cái người rất ngốc rất ngây thơ kia.” Vẻ mặt Cố Thiển Vũ đờ ra.

“...” Quý Cảnh Thần.

“Chu Dục không thích em, anh ta có một mối tình đầu, đến bây giờ anh ta vẫn còn thích mối tình đầu của mình, thậm chí còn cùng mối tình đầu kia dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.” Cố Thiển Vũ.

Quý Cảnh Vũ nhíu mày: “Em chắc chứ?”

Cố Thiển Vũ gật gật đầu: “Ừm, thậm chí em còn có chứng cứ anh ta phản bội em.”

“Đã có chứng cứ vậy có nghĩa là chúng ta không xử oan cho cậu ta.” Sắc mặt Quý Cảnh Thần trầm xuống: “Chuyện này phải xử lý thật tốt, các em còn chưa kết hôn mà cậu ta lại dám như vậy.”

Cố Thiển Vũ liếc mắt nhìn Quý Cảnh Thần: “Thật ra em còn một chuyện vẫn chưa nói với anh.”

“Chuyện gì?” Quý Cảnh Thần nhìn lại Cố Thiển Vũ.

“Anh cũng là một người rất ngốc rất ngây thơ, mối tình đầu của Chu Dục chính là Viên Y.” Cố Thiển Vũ lấy ảnh chụp Chu Dục ôm Viên Y ra.

Thấy mấy tấm ảnh kia, huyết sắc trên mặt Quý Cảnh Thần tái hẳn đi.

“Có phải bây giờ tâm tình của anh không tốt hay không?” Cố Thiển Vũ hỏi.

Sắc mặt Quý Cảnh Thần cực kỳ tái nhợt: “Anh không sao.”

Tuy ngữ khí của Quý Cảnh Thần rất bình thường, nhưng nghe cẩn thận có thể nghe ra chút run rẩy trong giọng anh ấy.

“Anh có biết Hán Thành Đế không?” Cố Thiển Vũ mở miệng: “Chính là Hán Thành Đế chết trên người Triệu Hòa Đức ấy.”

Quý Cảnh Thần mím môi không nói gì.

“Tuy Hán Thành Đế chết ở trên người nữ nhân rất mệt, nhưng thà em nghe anh đi c**ng gian Viên Y rồi chết trên người cô ta, còn hơn là nghe thấy tin này rồi bị tức chết.” Cố Thiển Vũ.

“...” Quý Cảnh Thần.

“Vốn dĩ em định gạt anh, dù sao bây giờ anh còn đang sinh bệnh, nhưng em sợ anh nghĩ về Viên Y quá tốt, vạn nhất ngày nào đấy thấy bọn họ ôm nhau anh kích động đến nỗi xuất huyết não rồi chết, vậy thì quá oan uổng rồi.” Giọng điệu Cố Thiển Vũ cực kỳ đứng đắn.

“...” Quý Cảnh Thần.

Cố Thiển Vũ nhìn Quý Cảnh Thần, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu như anh thật sự tức giận, vậy anh liền đi c**ng gian Viên Y đi, ngàn vạn lần không cần tha thứ cho nữ chính giống nam phụ ngốc X trong phim.”

“...” Quý Cảnh Thần.

“Nếu anh đi c**ng gian Viên Y, vậy em liền đi băm JJ nhỏ của Chu Dục, đỡ phải để anh ta đi lưu tình khắp nơi. Anh, anh cảm thấy thế nào?” Vẻ mặt Cố Thiển Vũ cực kỳ nghiêm túc, một chút cũng không thấy giống nói đùa.

“...” Quý Cảnh Thần.

“Chẳng lẽ ngay cả dũng khí đi c**ng gian Viên Y anh cũng không có?” Cố Thiển Vũ liếc xéo nhìn Quý Cảnh Thần: “Nếu ngay cả việc ngồi tù giác ngộ vì cô ta mà anh cũng không có, vậy em cảm thấy đây chả phải là tình yêu đâu.”

“...” Quý Cảnh Thần.

“Được rồi.” Cố Thiển Vũ vỗ vỗ bả vai Quý Cảnh Thần: “Kinh hãi cũng là một loại thái độ với cuộc sống.”

Quý Cảnh Thần giật giật khóe miệng: “Vốn là một câu chuyện rất thương tâm, sao mà từ miệng em nói ra anh lại thấy xấu hổ thế nhỉ?”

“Xấu hổ còn tốt hơn là việc anh hộc máu đấy, bây giờ bệnh của anh rất dễ bị xuất huyết não, xuất huyết nội tạng, ho ra máu, tiểu ra máu.” Cố Thiển Vũ.

“...” Quý Cảnh Thần.