Sắc mặt Chu Dục có hơi khó coi: “Sao em lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
“Đến mấy chuyện khó coi mấy người cũng đã làm rồi, còn không cho phép tôi nói mấy lời khó nghe à?” Cố Thiển Vũ cười nhạo.
“Quý Cảnh Đồng, tôi không ngờ được em là dạng người này.” Chu Dục dùng vẻ mặt “tôi đã nhìn lầm cô”.
Cố Thiển Vũ nhướng nhướng mày: “Tôi làm sao vậy? Chẳng lẽ mỗi lời tôi nói đều sai rồi à? Nếu mấy người quy quy củ củ, giữ khuôn phép thì tôi sẽ nói ra mấy lời này à?”
“Còn không nhìn xem mình đã làm mấy chuyện khiến cho người ta không nhìn nổi, còn trách tôi nói chuyện khó nghe.” Cố Thiển Vũ cười lạnh.
Vẻ mặt Chu Dục hoàn toàn lạnh lẽo: “Chúng tôi làm chuyện gì mà người ta không nhìn nổi? Quý Cảnh Đồng, đừng có mà dùng tâm lý dơ bẩn của cô mà nghĩ về tôi với Y Y.”
Cố Thiển Vũ giễu cợt: “Nếu như quang minh chính đại vậy mấy người đến chỗ này làm gì? Sao không đến văn phòng bác sĩ mà ôm nhau đi? Sao không ôm nhau ở trên hành lang ấy?”
“Hai người đừng cãi nhau nữa, là em không đúng.” Hai mắt Viên Y đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, trông cực kỳ đáng thương.
“...” Cố Thiển Vũ.
Nói về việc khóc, Cố Thiển Vũ liền chịu thua loại bạch liên hoa này, mỗi lần đầu có thể khóc ra bộ dạng nhìn thấy mà thương.
“Vốn dĩ chính là cô không đúng! Có anh trai tôi rồi còn đi theo người đàn ông khác câu kết làm bậy, cô còn mặt mũi khóc à?” Cố Thiển Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Viên Y: “Tôi với anh trai tôi còn chưa khóc thì cô đã khóc trước rồi.”
Nghe Cố Thiển Vũ nói thế, nước mắt của Viên Y lại càng rơi lợi hại hơn, lông mi đều đẫm nước mắt, trông cực kỳ đáng thương, cực kỳ bất lực, muốn để người khác bảo vệ cô ta.
Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)
Ngoại trừ khóc thì chính là khóc, bạch liên hoa thì cũng chỉ có kịch bản này thôi.
Nhưng bạch liên hoa mà khóc thì thường sẽ có ngốc X đứng ra bảo vệ họ.
Nhìn thấy Viên Y khóc cực kỳ đau lòng, quả nhiên cái tên ngốc X Chu Dục này vì cô ta mà lấy lại công đạo.
“Quý Cảnh Đồng, sao bây giờ cô lại trở nên độc ác như vậy?” Chu Dục hoàn toàn che chở Viên Y sau lưng: “Tôi nói cho cô biết, căn bản là tôi chưa từng thích cô.”
Cố Thiển Vũ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Chu Dục, sau đó xuất kỳ bất ý vung tay cho anh ta một cái tát vang dội.
*Xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.
Nếu nguyên chủ ở đây, cô ấy nghe thấy những lời này của Chu Dục, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng, bởi vì nguyên chủ thích Chu Dục.
Đáng tiếc, bây giờ người đang đứng ở đây là Cố Thiển Vũ, cô ngoại trừ ghê tởm thì chính là ghê tởm, hoàn toàn không có một chút đau lòng nào.
Chu Dục bị một cái tát này đánh cho sững sờ, sau khi anh ta lấy lại tinh thần rồi giơ tay lên, tính tát lại Cố Thiển Vũ một cái.
Nhưng hành động của Chu Dục không nhanh bằng Cố Thiển Vũ, Cố Thiển Vũ lại vung tay cho mặt bên trái của Chu Dục thêm một dấu bàn tay.
Khuôn mặt tuấn tú kia của Chu Dục, mỗi bên một cái dấu tay, cực kỳ cân xứng, thoạt nhìn khiến cho người ta thư thái.
Ừm, không có vấn đề gì.
Nhìn thấy Chu Dục bị đánh Viên Y vội vàng đi tới, vẻ mặt cô ta đau lòng: “A Dục, anh không sao chứ?”
“Cũng đâu phải là giấy, tôi còn có thể đánh nát được à?” Cố Thiển Vũ trợn tròn mắt.
Cố Thiển Vũ không cho là đúng khiến Viên Y nhíu mày: “Sao em lại đánh người chứ?”
“Cô nói sao tôi lại đánh người? Bạn gái của anh trai tôi ôm nhau với bạn trai tôi, cô cảm thấy tôi nên làm như thế nào? Chúc mừng mấy người ở bên nhau?” Cố Thiển Vũ liếc mắt nhìn Viên Y.
Lời của Cố Thiển Vũ khiến Viên Y á khẩu không trả lời được, cô ta mím môi, sau đó nhu nhu nhược nhược mở miệng: “Đều là lỗi của chị, em đừng giận A Dục.”
Chu Dục cầm lấy tay Viên Y: “Y Y, chúng ta không có lỗi, tôi chính là yêu em, tôi chỉ thích mỗi một mình em.”