Về tới nhà, thấy cửa phòng thí nghiệm của mình bị phá đi, máy tính với người máy thông minh cũng bị dời đi, Tống Trình hơi nhíu mày.
Tuy Tống Trình không nói gì, cũng không làm ra vẻ mặt tức giận, nhưng Cố Thiển Vũ cảm thấy Tống Trình có chút không vui.
Cũng phải, cho dù là ai thấy nhà của mình bị lật tung đến mức không thể nhận ra thì tâm tình cũng sẽ không quá cởi mở.
Tống Trình gọi điện thoại cho lão Mạc, bảo lão Mạc đem máy tính với người máy thông minh của anh ta về.
“Tiểu Trình à, không phải là tôi không muốn cậu tiếp tục thí nghiệm này, nhưng thân thể quan trọng, cậu tĩnh dưỡng cho thật tốt, chuyện khác không cần quan tâm quá nhiều.” Dáng vẻ Lão Mạc như suy nghĩ cho Tống Trình.
“Trả lại máy tính với người máy thông minh lại cho tôi, tôi như thế nào thì liên quan gì đến ông!” Tống Trình mặt không biểu cảm nói.
“Cậu không cần nói như vậy, tôi là vì tốt cho cậu.” Lão Mạc nói với giọng điệu ân cần: “Tiểu Trình à, tôi với em gái cậu đều rất lo cho tình trạng cơ thể của cậu đấy.”
“Trước buổi chiều trả máy tính với người máy thông minh của tôi về.” Nói xong Tống Trình liền cúp máy.
“...” Cố Thiển Vũ.
Không ngờ Tống Trình lại nói chuyện không khách khí như vậy, thật là có thực lực thì được tùy hứng.
“Lão Mạc này không phải thầy giáo của anh à?” Cố Thiển Vũ liếc mắt nhìn Tống Trình.
“Tôi chả liên quan gì đến ông ta.” Tống Trình ghét bỏ hơi nhíu mày, nói ra những lời này liền ôm vịt vàng lớn của anh ta về phòng.
Cố Thiển Vũ nhướng mày, chẳng lẽ lão Mạc không phải thầy giáo của Tống Trình?
Lần trước lúc cô gặp mặt lão Mạc, ông già kia còn bày ra dáng vẻ ân sư thụ nghiệp, nhưng nhìn thái độ của Tống Trình, hình như anh ta không thân quen với lão Mạc cho lắm.
Cố Thiển Vũ vẫn tương đối tin Tống Trình, phỏng chừng anh ta thật sự không thân quen với lão Mạc, chắc là lão Mạc vì muốn moi mật khẩu từ miệng cô nên cố ý nói quan hệ giữa ông ta với Tống Trình rất tốt.
Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)
Vì để đạt được mục đích thật là không biết xấu hổ, chậc chậc, vị diện này thật là kỳ lạ.
Không biết có phải cách nói của Tống Trình quá ngang tàng hay không mà lão Mạc thật sự mang máy tính với người máy thông minh của Tống Trình về trước buổi chiều, hơn nữa ông ta tự mình dẫn người đem đồ tới.
Cố Thiển Vũ chỉ huy người mà lão Mạc dẫn đến, đặt máy tính và người máy thông minh về đúng vị trí cũ.
Sau khi sắp xếp máy tính cùng người máy tính thông minh xong, Cố Thiển Vũ từ phòng thí nghiệm đi ra phòng khách đã không thấy bóng dáng lão Mạc, chỉ có Tống Trình đứng ở phòng khách.
“Lão Mạc đâu?” Cố Thiển Vũ hỏi Tống Trình.
“Đi rồi.” Tống Trình mở miệng.
Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)
Vẻ mặt Cố Thiển Vũ sững sờ, cô còn tưởng lão Mạc sẽ lại khuyên nhủ Tống Trình, trăm triệu không nghĩ đến là rời đi dễ dàng như vậy, điều này khiến Cố Thiển Vũ khá là ngạc nhiên.
“Lúc ông ta đi có nói gì không?” Cố Thiển Vũ hỏi Tống Trình.
“Ông ta muốn để Thẩm Thiệu Minh đến đây giúp tôi.” Tống Trình mặt liệt nói.
“...” Cố Thiển Vũ.
Mấy cái người này vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ cướp đi thành quả lao động của Tống Trình.
Người của phòng thí nghiệm lo Tống Trình lại đột nhiên ngất đi giống như lần trước, nên mới muốn nắm chặt số liệu thí nghiệm của Tống Trình trong tay.
Nhưng mà trắng trợn cướp thành quả nghiên cứu khoa học của người ta đi thì có vẻ không được đạo đức cho lắm, xếp Thẩm Thiệu Minh đến bên cạnh Tống Trình vừa có thể nắm được nòng cốt của thí nghiệm, vừa có thể để Thẩm Thiệu Minh theo dõi tiến triển của thí nghiệm.
Nếu cơ thể của Tống Trình thật sự quá tải không thể tiếp tục làm thí nghiệm, thì bọn họ cũng không bị lúng túng, Thẩm Thiệu Minh liền có thể trực tiếp tiếp nhận thí nghiệm của Tống Trình.
Mục đích của những người này không sai, bọn họ là vì nghiên cứu ra thuốc mới cứu vớt nhân loại, nhưng mà cách làm lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.