Chương 34: Hắn thật ngạo kiều (34)

Đợi Tống Nhạc Âm mua bánh kem quay về, Tống Trình ngồi dậy, anh ta mặt liệt cầm cái nĩa nhỏ ăn bánh kem.

Sau khi Tống Trình ăn xong, Tống Nhạc Âm mở miệng hỏi: “Anh, mật khẩu của máy tính với người máy thông minh của anh là bao nhiêu vậy? Thiệu Minh tính tiếp nhận thí nghiệm của anh, em cảm thấy giao nghiên cứu thuốc mới cho anh ấy thì không còn gì tốt hơn.”

Tống Trình nhíu nhíu mày: “Công việc của anh giao cho anh ta, em là muốn anh ở lại bệnh viện tiêm sao?”

“Tình trạng bây giờ của anh nên ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng.” Tống Nhạc Âm tận tình khuyên bảo Tống Trình: “Anh, anh sinh bệnh rồi thật sự không thể miễn cưỡng tiếp tục làm thí nghiệm nữa, để cơ hội cho Thiệu Minh đi, anh ấy thật sự rất thích hợp.”

“Không muốn.” Giọng điệu Tống Trình lộ ra chút ghét bỏ.

“Anh, anh đừng giở tính trẻ con nữa.” Tống Nhạc Âm bất đắc dĩ nhìn Tống Tình: “Anh biết trễ nãi thuốc mới nguyên một ngày thì mỗi ngày trên trái đất có bao nhiêu người ngã bệnh qua đời không?”

“Thí nghiệm của anh thì anh quen thuộc hơn bất kỳ ai, giao cho anh ta mới là để lỡ thời gian.” Tống Trình mặt liệt nói.

“Nhưng cơ thể của anh không khỏe, anh cần phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng.” Tống Nhạc Âm dùng giọng điệu năn nỉ nói: “Anh, anh nói cho em biết mật khẩu là bao nhiêu đi.”

“Em để anh ta tự làm thí nghiệm đi, vì sao lại phải thương nhớ đến công việc của anh?” Tống Trình mặt liệt nói.

Tống Nhạc Âm nhíu mày: “Thiệu Minh không thương nhớ nghiên cứu của anh, anh ấy là muốn giúp anh hoàn thành ước muốn của anh, nghiên cứu ra thuốc mới.”

“Không cần anh ta giúp.” Tống Trình ôm vịt vàng lớn nằm xuống: “Anh mệt rồi, em đi đi.”

“Anh.” Tống Nhạc Âm bất đắc dĩ nhìn Tống Trình: “Anh đừng quấy nhiễu như thế có được không?”

Tống Trình nhíu mày, cuối cùng anh ta cũng không nói gì.

Thấy ở chỗ Tống Trình nói không xuôi, Tống Nhạc Âm thất vọng thở dài một hơi, cô ta còn tưởng rằng anh trai cô ta tỉnh rồi thì có thể biết mật khẩu là bao nhiêu, nhưng không nghĩ đến kết quả lại là như vậy.

Ra khỏi phòng bệnh, Tống Nhạc Âm liền gọi điện thoại cho Thẩm Thiệu Minh.

“Xin lỗi, em không có hỏi được từ miệng anh trai em mật khẩu là bao nhiêu.” Giọng nói của Tống Nhạc Âm mang theo tự trách: “Xem ra em gấp thế nào cũng không giúp được.”

“Không trách em được, chuyện này không liên quan đến em.” Thẩm Thiệu Minh ngưng một chút, sau đấy mới hỏi Tống Nhạc Âm: “Tống Trình định tiếp tục làm thí nghiệm này à?”

“Ừm, theo như ý của anh em thì anh ấy muốn tự mình hoàn thành thí nghiệm.” Vẻ mặt Tống Nhạc Âm mang theo mệt mỏi: “Em muốn anh trai tĩnh dưỡng thật tốt, nhưng mà anh ấy không chịu.”

Nghe Tống Nhạc Âm nói thế, trong lòng Thẩm Thiệu Minh có một loại cảm giác nói không nên lời.

Thẩm Thiệu Minh vẫn rất xem trọng thí nghiệm này của Tống Trình, cho nên nghe đến có lẽ mình không thể tiếp nhận thì Thẩm Thiệu Minh cảm thấy rất khó chịu.

Anh ta luôn cảm thấy hình như mọi chuyện không nên phát triển như vậy, có một loại khó chịu khi mà bảo vật tới tay rồi còn bị người khác đoạt đi.

Thẩm Thiệu Minh cũng không biết tại sao lại có loại cảm giác này, loại cảm giác này rất kỳ quái, cũng rất mãnh liệt.

Trong lòng Thẩm Thiệu Minh cảm thấy mất mát, anh ta cũng không có tâm tình tiếp tục cuộc gọi này với Tống Nhạc Âm nữa, nói mấy câu trấn an Tống Nhạc Âm rồi Thẩm Thiệu Minh liền cúp điện thoại.

.

Bệnh viện kiểm tra toàn diện cho Tống Trình một lần, thấy thân thể tốt lên không ít, bác sĩ mới thả Tống Trình về.

Trên đường quay về, Cố Thiển Vũ mua một ly cà phê cho Tống Trình, xem như vuốt thuận lông cho anh ta.

Mấy ngày nay nằm viện Tống Trình đều phải tiêm, Tống Trình nổi khùng luôn rồi, mỗi ngày kêu la nơi bị tiêm của mình đau.