“Anh không hỏi tôi tại sao à?” Cố Thiển Vũ liếc mắt nhìn Tống Trình.
“Mệt.” Tống Trình mở miệng, không bao lâu thì anh ta ngủ rồi.
Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)
Tuy biết Tống Trình đã hôn mê hơn nửa tháng, vừa mới tỉnh lại thì chắc tinh thần không được tốt lắm, vậy mà tên này lại đi ngủ tiếp, lấy giấc ở đâu ra mà nhiều thế?
Hôm sau lão Mạc kia lại đến, nói bóng nói gió hỏi Tống Trình chuyện mật khẩu.
“Mệt đơ rồi, không nhớ rõ.” Tống Trình mặt liệt nói, nói xong anh ta trở mình tiếp tục ngủ.
“...” Lão Mạc.
Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)
Ha ha ha, đột nhiên cảm thấy Tống Trình ngủ nhiều cũng khá tốt.
.
Đến chiều Tống Nhạc Âm đã quay về, trước đấy cô ta ra nước ngoài tham gia một hội nghị nghiên cứu vô cùng quan trọng với Thẩm Thiệu Minh.
Cuộc hội nghị kia còn chưa kết thúc đã nghe nói Tống Trình tỉnh lại, Tống Nhạc Âm và Thẩm Thiệu Minh xin nghỉ, vội vàng quay về ngay.
“Anh cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, trong khoảng thời gian này em thật sự rất lo cho anh.” Tống Nhạc Âm kích động đến rơi cả nước mắt.
Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)
Lúc ra nước ngoài tham gia cái hội nghị gì đấy với Thẩm Thiệu Minh còn chảng thấy Tống Nhạc Âm ở lại vì Tống Trình.
Vì hội nghị này cực kỳ quan trọng, Thẩm Thiệu Minh muốn Tống Nhạc Âm ra ngoài mở mang kiến thức, đối với tương lai của cô ta có nhiều ích lợi, cho nên Thẩm Thiệu Minh cố gắng mời Tống Nhạc Âm đi.
Tống Nhạc Âm không muốn ý tốt của Thẩm Thiệu Minh bị cô phụ nên mới vô cùng quan tâm đồng ý đi, vứt Tống Trình lại cho Cố Thiển Vũ chăm sóc.
Đối với nữ chính thế giới luôn không từ chối được ý tốt của người khác, Cố Thiển Vũ cũng rất bất đắc dĩ, người mà lỗ tai mềm như thế rốt cuộc là sống đến bây giờ kiểu gì vậy, thật sự không thấy mệt à?
*Lỗ tai mềm: chỉ người không có tính quyết đoán, dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác.
“Nóng, đừng có ôm anh.” Tống Trình hơi ghét bỏ mở miệng.
Nghe Tống Trình nói vậy, Tống Nhạc Âm vội vàng buông Tống Trình ra, cô ta lau nước mắt mở miệng: “Anh nóng sao? Muốn em hạ thấp điều hòa xuống không?”
“Bây giờ cơ thể anh ấy còn rất yếu, không thể để nhiệt độ quá thấp.” Cố Thiển Vũ nhíu mày mở miệng.
Nghe thấy lời của Cố Thiển Vũ, Tống Nhạc Âm hơi mím môi không nói gì.
“Anh muốn uống cà phê.” Tống Trình mặt liệt mở miệng.
Cố Thiển Vũ liếc nhìn Tống Trình, giọng của cô không thể thương lượng: “Cà phê thì không được, một miếng bánh kem nhỏ thì được.”
Bây giờ tình trạng cơ thể của Tống Trình đã tốt hơn rất nhiều, nhưng sức sống vẫn không tốt như trước, đồ vật như cà phê vẫn nên uống ít hơn.
Giữa mày Tống Trình hơi rầu rĩ, sau đấy mới không vui gật đầu.
Thấy Tống Trình muốn ăn bánh kem, Tống Nhạc Âm đứng dậy: “Em đi mua cho anh.”
“Muốn loại bánh kem có viên chocolate.” Tống Trình mặt không biểu tình bổ sung thêm một câu.
“Em biết rồi.” Tống Nhạc Âm lên tiếng.
Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)
Người ta là anh trai chiều em gái, hai anh em nhà này là em gái thỏa mãn vô tận yêu cầu của anh trai.
Sau khi đợi Tống Nhạc Âm đi khỏi, Cố Thiển Vũ mở miệng: “Nếu như Tống Nhạc Âm hỏi anh chuyện mật khẩu, nh cũng không cần nói với cô ấy.”
Tống Nhạc Âm vẫn còn tình cảm với Tống Trình, nhưng khá đau trứng chính là lập trường của Tống Nhạc Âm này cực kỳ không kiên định, lòng dạ của cô ta cảm thấy Thẩm Thiệu Minh độc chiếm công lao của Tống Trình không có bất kỳ vấn đề gì cả.
“Vì sao?” Tống Trình nhìn Cố Thiển Vũ.
“Bởi vì nếu anh nói mật khẩu cho người khác biết, thì có lẽ thí nghiệm của anh liền giao cho người khác.” Cố Thiển Vũ nhướng mày: “Người khác làm thí nghiệm của anh, còn anh làm cái gì? Mỗi ngày ở bệnh viện tiêm chích điều trị?”
Tống Trình nhíu mày không nói, Cố Thiển Vũ nói đến tiêm chích hoàn toàn đâm trúng cái chân đau của Tống Trình.