“Đây mới là gương mặt thật của cô? Ích kỷ, lại bướng bỉnh khó thuần.” Đường Lệ Tước nghiến răng rặn ra một câu.
“Tôi ích kỷ chỗ nào?” Cố Thiển Vũ buồn bực, thật sự luôn đấy.
“Lúc trước là ai cầu tôi cứu Hứa thị mấy người? Sao vậy, biết bây giờ tôi phát đạt nên cảm thấy Hứa thị không quan trọng nữa, cho nên liền mặc kệ sống chết của Hứa gia?” Đường Lệ Tước trừng mắt nhìn Cố Thiển Vũ.
Mấy câu của Đường Lệ Tước suýt chút nữa là khiến Cố Thiển Vũ hộc máu.
Cố Thiển Vũ trừng mắt nhìn lại Đường Lệ Tước: “Anh đừng có nói với tôi anh đây là bênh vực kẻ yếu thay Hứa gia đấy nhé!”
“Tôi là cảm thấy trước kia mắt mình bị mù mới có thể cảm thấy cô thiện lương.” Trong giọng Đường Lệ Tước tràn đầy châm chọc cùng tự giễu.
Hiện tại anh ta càng ngày càng cảm thấy mình trước kia quá ngốc, lại có thể đi thích loại nữ nhân này.
“Ting, giá trị hảo cảm -10, trước mắt giá trị hảo cảm +50.” 6666 ủy khuất mở miệng: “Sao giá trị hảo cảm lại tụt rồi, Tiểu Vũ Vũ, cô có thể thiện lương chút được hong dzậy?”
“...” Cố Thiển Vũ.
Tôi thiện lương cụ nhà cô!
Emma, ai tới cứu vớt tam quan của cô giùm với?
Người nhà nguyên chủ một bên hưởng thụ phúc lợi nguyên chủ mang đến cho bọn họ, một bên lại mắng nguyên chủ không biết xấu hổ, còn mẹ nó thường xuyên làm loạn gây ra rất nhiều phiền toái cho nguyên chủ.
Bây giờ cô không muốn quản cực phẩm nhà này nữa, ở trong mắt Đường Lệ Tước lại trở thành người ích kỷ không thiện lương?
Bây giờ Cố Thiển Vũ coi như đã biết, thật tình không trách nữ chính bạch liên hoa của nam chính thế giới, bởi vì nam chính thế giới cảm thấy nữ chính như vậy rất thiện lương.
Nữ phụ vả mặt các kiểu, nữ chính cười tha thứ.
Vẻ mặt nam chính sủng nịch: “Ừm, nữ nhân của mình thật thiện lương.”
Khuê mật trở mặt thành thù, nữ chính cười tha thứ.
Vẻ mặt nam chính sủng nịch: “Ừm, nữ nhân của mình thật thiện lương.”
Cha mẹ nam chính tàn nhẫn hủy cp, nữ chủ cười tha thứ.
Vẻ mặt nam chính sủng nịch: “Emma, nữ nhân của mình thật mẹ nó thiện lương, cần phải được cưng chiều mà.”
Cái này thật khiến người khác thật là đm luôn.
“Xin lỗi, con người tôi cái gì cũng tốt, chỉ là không quá thiện lương.” Cố Thiển Vũ ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng.
“Nếu cô làm tất cả là vì tiền, vậy cô thành thật một chút, ít nhất…” Trong mắt Đường Lệ Tước hiện lên một tia thương cảm: “Ít nhất phải giống như trước kia, tôi mới không chán ghét cô nhanh như vậy.”
Giống như trước kia? Cố Thiển Vũ nhướng mày.
Cái gọi là giống như trước kia của Đường Lệ Tước là có ý gì?
Là bảo cô học nguyên chủ, không chỉ có thiện lương, còn phải ngoan ngoãn phục tùng anh ta, làm một con thỏ vô hại, không cắn người?
Trong cốt truyện gốc từ khi nguyên chủ thích Đường Lệ Tước thì vẫn luôn rất hèn mọn.
Hồi cấp ba thì cẩn thận yêu thầm Đường Lệ Tước, cho dù bọn họ yêu đương thì cũng là Đường Lệ Tước chủ đạo tất cả, lời của Đường Lệ Tước nguyên chủ nghe theo trăm phần trăm.
Sau đó bọn họ ngược luyến, Đường Lệ Tước nắm giữ sinh tử của Hứa thị, nguyên chủ lại càng hèn mọn hơn, mỗi lần bị tổn thương đều yên lặng lau nước mắt, cũng không tranh luận, lại càng không phản kháng.
Cuối cùng bọn họ cũng hòa hảo, nhưng hình thức ở chung giữa bọn họ đã định hình, chẳng qua Đường Lệ Tước không ngược nguyên chủ nữa mà thôi.
Ha ha, cái chủ nghĩa đại nam tử này cũng chẳng có ai cả.
Đáng tiếc, nguyên chủ chính là phiền chán cái hình thức ở chung với Đường Lệ Tước này, cho nên mới để cô tới nghịch tập.
Điều nguyên chủ muốn chính là bình đẳng, không bị thương tổn, mọi việc đều phải nghe Đường Lệ Tước thì có khác gì trước kia chứ?
Cố Thiển Vũ nở nụ cười say mê.
Bây giờ cô không chỉ không thiện lương, lại còn muốn chỉnh suy sụp Đường Lệ Tước thật ác độc.
Không cho cái tên này thất bại thì anh ta tự cho rằng toàn thế giới đều nên xoay quanh anh ta.