Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Phản Công

Chương 162: Bá đạo tổng tài yêu tôi (25)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Anh không thể mạnh mẽ lên à? Chẳng lẽ anh thật sự cam tâm giao toàn bộ Đường thị cho Đường Lệ Tước?” Cố Thiển Vũ hận rèn sắt không thành thép mở miệng.

“Nếu mẹ anh biết anh nhường chỗ cho con trai của tiểu tam chắc sẽ tức đến nhảy ra khỏi quan tài đấy, anh không thể có chút lòng cầu tiến mang vẻ vang về cho mẹ anh được à?” Trong câu nói của Cố Thiển Vũ tràn ngập phẫn nộ, thật giống như người nhà mẹ đẻ Đường Úc vậy.

Đường Úc yên lặng nghe Cố Thiển Vũ rít gào, chờ cô nói xong Đường Úc mới mở miệng: “Bây giờ mẹ tôi đang ở nước ngoài, bà ấy không thích ngủ trong quan tài, nên sẽ không xuất hiện cảnh tượng nhảy ra khỏi quan tài.”

“...” Cố Thiển Vũ.

Emma, hóa ra mẹ người ta chưa có chớt, xấu hổ ghê nơi!

“Còn có vấn đề nào khác không?” Đường Úc liếc nhìn Cố Thiển Vũ, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt anh tuấn kia đều là bình tĩnh thản nhiên.

“Không.” Cố Thiển Vũ cảm thấy mình sắp mắc bệnh ung thư xấu hổ rồi.

Cố Thiển Vũ vừa dứt lời, Đường Úc liền vô cùng tự nhiên mở miệng: “Vậy ngồi xuống, duy trì động tác vừa nãy.”

“...” Cố Thiển Vũ.

Emma, sao cô lại có cảm giác vội vàng làm lao động miễn phí cho người ta vậy kìa?

“Anh thật sự không suy xét việc hợp tác với tôi?” Cố Thiển Vũ chưa từ bỏ ý định hỏi.

Đường Úc nhìn chằm chằm vào Cố Thiển Vũ năm giây, sau đó mới mở miệng: “Chưa ai nói với cô là răng cô thật sự rất xấu à?”

Quả thật Cố Thiển Vũ hết chỗ nói rồi: “Xấu chỗ nào? Răng của tôi rất tốt, không xấu chút nào, cũng không cần đi sửa, cảm ơn.”

Trời đất chứng giám, hàm răng của nguyên chủ tuyệt đối là thuộc về kiểu hình bình thường, không phải rất đẹp nhưng tuyệt đối không đến mức bị người ta ghét bỏ.

Cố Thiển Vũ cảm thấy Đường Úc chính là rảnh rỗi sinh nông nổi, bới lông tìm vết.

“À, xem ra là thật sự chưa có ai nói với cô là răng cô rất xấu.” Đường Úc nhàn nhạt mở miệng.

“...” Khóe miệng Cố Thiển Vũ giật giật: “Ha ha, rốt cuộc anh là họa sĩ hay là nha sĩ?”

Cố Thiển Vũ say thật rồi, vì cái gì mà Đường Úc cứ bám vào hàm răng của cô không bỏ thế? Cái này quan trọng sao? Quan trọng hơn tài sản mấy trăm tỷ của Đường thị hả?

Đường Úc hất khuôn mặt anh tuấn kia lên, rất tự nhiên tiếp lời: “Trước kia tôi tính làm nha sĩ, nhưng tôi phát hiện lúc nhìn mấy hàm răng xấu như của cô tôi không chịu được, cho nên mới từ bỏ.”

“...” Cố Thiển Vũ.

Ha, ha ha, ha ha ha.

Được rồi, Cố Thiển Vũ hoàn toàn quỳ phục đại thần họa sĩ không ra họa sĩ, nha sĩ không ra nha sĩ Đường Úc này rồi.

“Tôi có việc đi trước đây.” Cố Thiển Vũ đứng lên.

Đường Úc liếc nhìn Cố Thiển Vũ: “Không phải cô muốn thảo luận chuyện Đường Lệ Tước với tôi à?”

“Anh căn bản không có ý hợp tác với tôi, tôi cảm thấy vẫn là không làm lãng phí thời gian của mọi người thì hơn.” Cố Thiển Vũ mặt không biểu cảm mở miệng.

“Có, chúng ta hợp tác đi.” Đường Úc.

Cố Thiển Vũ tỏ vẻ hoài nghi nhìn Đường Úc: “Anh thật sự muốn hợp tác với tôi làm Đường Lệ Tước sụp đổ? Vì sao?”

Cô luôn cảm thấy Đường Úc đồng ý quá thoải mái, rõ ràng trước đấy cái tên này không có chút dấu hiệu muốn hợp tác với cô một chút nào.

Hơn nữa Đường Úc nhắc tới Đường Lệ Tước lại vô cùng bình tĩnh thản nhiên, giống như vốn dĩ không thù hận ghen ghét Đường Lệ Tước gì cho cam.

Đường Lệ Tước giống như đang tự hỏi, anh ta vuốt cằm trầm ngâm mấy giây mới trầm giọng mở miệng: “Đường Lệ Tước định biến mảnh đất Đông Đô kia thành làng du lịch.”

Cố Thiển Vũ nhíu mày: “Vậy liên quan gì đến anh?”

“Đông Đô có một biển hoa hồng, tôi rất thích, cậu ta muốn biến thành làng du lịch thì sẽ san bằng biển hoa hồng kia đi.” Mặt Đường Úc tiếc hận.

Nghe thấy lý do vặn ngã Đường Lệ Tước của Đường Úc, suýt chút nữa Cố Thiển Vũ phun ra mấy ngụm máu.
« Chương TrướcChương Tiếp »