Chương 155: Bá đạo tổng tài yêu tôi (18)

Mặt Hứa Thanh Thanh trắng bệch.

Đối với những lời của Đường Lệ Tước thì Cố Thiển Vũ không thấy ngoài ý muốn một chút nào, vai chính thế giới ấy, thích treo pháo hôi lên đánh là chuyện rất chi là bình thường.

Ghẹo xong không chịu trách nhiệm không phải là tra nhất, ghẹo xong rồi, không chỉ không chịu trách nhiệm mà còn mắng người ta tiện mới là tra nhất.

Đại ca à anh có biết là ruồi không tấn công quả trứng nguyên vẹn không hả.

*Ruồi không tấn công quả trứng nguyên vẹn: ý chỉ không có chuyện gì là vô duyên vô cớ xảy ra, chuyện gì cũng có lý do của nó.

“Hai người nói xong rồi à?” Cố Thiển Vũ mặt không biểu cảm hỏi Đường Lệ Tước: “Tôi có thể nói một câu với anh không?”

Thấy dáng vẻ Cố Thiển Vũ bình thản không gợn sóng, mặt Đường Lệ Tước lạnh lẽo: “Nói cái gì, còn nói cô rất yêu tôi? Rốt cuộc cô có mặt không?”

“Không phải, tôi muốn nói với anh là, tôi chưa từng yêu anh.” Cố Thiển Vũ nhún vai.

Nghe Cố Thiển Vũ nói vậy, Đường Lệ Tước lập tức cáu kỉnh, trong mắt lộ ra vẻ khiến người khác sợ hãi: “Hứa Tiền Sênh!”

“Tôi nói tôi thích anh thì anh nói tôi tiện, không biết xấu hổ, tôi nói tôi không thích anh thì anh tức giận, Đường Lệ Tước, sao anh lại khó chăm thế?” Cố Thiển Vũ cảm thấy bất lực vô cùng tận.

“Cái loại nữ nhân như cô, tôi nhìn đã thấy phiền.” Đường Lệ Tước cắn răng hung hăng nói.

“Vậy được rồi, nếu anh nhìn tôi đã thấy phiền thì tôi đây trả tiền lại cho anh, dù sao trong nhà Lương Thành cũng có tiền, tôi đi tìm cậu ta là được.” Cố Thiển Vũ tỏ vẻ không sao cả nói.

“Cô dám.” Đường Lệ Tước trừng mắt nhìn Cố Thiển Vũ, anh ta giận không kìm được mở miệng: “Nếu cô không muốn Lương gia phá sản vì cô thì cô cứ việc ffi.”

“...” Cố Thiển Vũ.

Đậu má, lại là mẹ nó đóng cửa, chẳng lẽ công việc của nam chính thế giới chính là làm phá sản nhà nam phụ nữ phụ à?

“Tôi đi tìm người khác anh tức cái gì? Chẳng lẽ anh thích tôi?” Cố Thiển Vũ nhướng mày.

Đường Lệ Tước thẹn quá hóa giận phản bác: “Cô nằm mơ à, cái loại nữ nhân dùng tiền là có thể mua về như cô, Đường Lệ Tước tôi đây sẽ coi trọng cô?”

Lại là mẹ nó mấy cái lời “nữ nhân dùng tiền mua về”, bây giờ mỗi ngày Đường Lệ Tước đều nói mấy lần, Cố Thiển Vũ nghe mà thấy phiền.

Cố Thiển Vũ cử động cổ tay một chút, sau đó lạnh nhạt hỏi: “Tôi hỏi lại anh lần nữa, có phải anh thích tôi không?”

“Trừ phi trên thế giới này không còn nữ nhân khác, nếu không Đường Lệ Tước tôi vĩnh viễn sẽ không coi trọng cô.” Đường Lệ Tước nói cực kỳ chém đinh chặt sát, giận không kìm được.

Cố Thiển Vũ cười lạnh hai tiếng, sau đó bất ngờ đấm anh ta một cú.

Đột nhiên mặt bị đấm một cái, Đường Lệ Tước đau đớn che kín mặt.

Nhân lúc này, Cố Thiển Vũ dùng sức ném qua vai Đường Lệ Tước xuống đất.

Cô biết kỹ xảo ném qua vai, nhưng thể chất của cơ thể này lại không tốt bằng Phượng Tứ Quân, cho nên lúc Cố Thiển Vũ thực hiện có hơi cố hết sức.

Sau khi ném ngã Đường Lệ Tước, Cố Thiển Vũ ngồi khóa trên eo anh ta, sau đó nắm cổ áo anh ta hỏi: “Có phải anh thích tôi không?”

“Hứa Tiền Sênh.” Đường Lệ Tước gằn từng chữ một nói tên nguyên chủ, giọng điệu hung ác như hận không thể cắn nát tên ra.

Cố Thiển Vũ tát lên mặt Đường Lệ Tước một cái: “Không hỏi anh tên tôi là gì! Nói, có phải anh thích tôi không?”

Bị Cố Thiển Vũ tát một cái, Đường Lệ Tước hoàn toàn nổi giận, anh ta rít gào: “Có phải cô muốn chết hay không?”

Cố Thiển Vũ bắt đầu trái phải tát lên mặt Đường Lệ Tước: “Nói nhảm cái gì, nói rốt cuộc anh có thích tôi hay không?”

“...” Hứa Thanh Thanh.

Hứa Thanh Thanh thật sự không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy, Hứa Tiền Sênh lại có thể đánh Đường Lệ Tước?

Trời ạ, là cô ta xuất hiện ảo giác sao?

Hứa Thanh Thanh dụi mắt, lúc nhìn lại thì lại thấy Hứa Tiền Sênh hung hăng tát Đường Lệ Tước một cái, cái tát kia vang lên rõ to.

“...” Hứa Thanh Thanh.