Chương 154: Bá đạo tổng tài yêu tôi (17)

Phụt…

Suýt chút nữa là Cố Thiển Vũ sặc nước bọt rồi.

Làm nửa ngày Đường Lệ Tước vẫn là không tin cô, anh ta vẫn nhận định cô vì tiền mới bla bla nói nhiều với anh ta như vậy.

Cố Thiển Vũ vô cùng chắc chắn là Đường Lệ Tước thích nguyên chủ.

Theo lẽ thường mà nói, nếu nghe thấy người trong lòng nói chuyện chia tay năm đó là hiểu lầm, người bình thường không phải là nên bán tín bán nghi sao, vì cái lông gì mà Đường Lệ Tước lại cố tình một chữ cũng không tin?

Thấy Cố Thiển Vũ không nói gì, sắc mặt Đường Lệ Tước tái xanh: “Sao rồi? Bị tôi nói trúng nên á khẩu không trả lời được?”

“...” Cố Thiển Vũ.

Giải thích anh không tin, không giải thích anh mẹ nó lại tức giận, anh cái tên yêu tinh dày vò người ta này nữa.

Sắc mặt Đường Lệ Tước lạnh lùng như sắp đóng thành băng: “Hứa Tiền Sênh, tôi nói cho cô một lần nữa, đừng có mà giở trò trước mặt tôi, cô chẳng qua là do tôi tiêu tiền bao nuôi mà thôi.”

“Tôi vĩnh viễn sẽ không động tâm với cô, càng sẽ không cưới cô.” Đường Lệ Tước hung hăng nói: “Cho nên cô đừng có vọng tưởng trở thành bà chủ Đường.”

“...” Cố Thiển Vũ.

Cho nên, rốt cuộc vì cái lông gì mà Đường Lệ Tước không tin lời cô nói một chút nào vậy?

Anh ta thật sự không có nghĩ chuyện năm đó có lẽ là hiểu lầm hả?

Ném những lời tàn nhẫn này lại, Đường Lệ Tước vỗ mông chạy lấy người, chỉ để một mình Cố Thiển Vũ nằm trên sô pha hủy tam quan.

Buồn nôn ghê, buồn đến không được.

Tối hôm sau Đường Lệ Tước lại tới nữa, nhưng lần này không chỉ một mình anh ta, còn có Hứa Thanh Thanh.

Hai người làm trò trước mặt Cố Thiển Vũ, ôm nhau khanh khanh ta ta.

Hình như Đường Lệ Tước lại uống say, đôi mắt hơi mơ màng cùng với bộ dáng tà tứ, cũng bớt lãnh khốc hơn thường ngày, khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Cố Thiển Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ, đáy lòng cực kỳ phiền chán.

Tuy Hứa Thanh Thanh không phải người tốt gì, hư vinh, ích kỷ, còn thích đoạt đồ vật của người khác, nhưng cái thứ phiền nhất vẫn là Đường Lệ Tước.

Những nam chính thế giới này đó không tam quan không hạn cuối, rõ ràng trong lòng thích nữ chính thế giới, nhưng vì để nữ chính ghen thì cố tình đi ghẹo nữ phụ, ghẹo xong lại không chịu trách nhiệm, thật khiến người ta ghê tởm.

Trên mặt Hứa Thanh Thanh toàn là khát khao sùng bái Đường Lệ Tước, cô ta không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được Đường Lệ Tước ở quán bar.

Bởi vì uống rượu nên Đường Lệ Tước không thể lái xe về, cho nên cô ta đánh bạo nói muốn lái xe đưa anh ta về, khiến cô ta kinh hỉ chính là Đường Lệ Tước lại đồng ý.

Vốn dĩ Hứa Thanh Thanh vô cùng vui vẻ đỡ Đường Lệ Tước uống say về biệt thự của anh ta, không ngờ tới Hứa Tiền Sênh lại ở đây.

“Sao chị lại ở đây”? Hứa Thanh Thanh cực kỳ cảnh giác nhìn Hứa Tiền Sênh.

Không đợi Cố Thiển Vũ nói chuyện, Đường Lệ Tước liền châm chọc mở miệng: “Sao cô ấy lại không thể ở chỗ này? Cô ấy là tình nhân do tôi tiêu tiền mua về đấy.”

Cố Thiển Vũ không đổi biểu cảm, cô tỏ vẻ lúc làm nữ phụ đã quen bị đả kích rồi.

Nghe thấy Đường Lệ Tước đánh giá Hứa Tiền Sênh vũ nhục đến cực điểm, Hứa Thanh Thanh lập tức cười ra tiếng: “Đáng ghét, Đường thiếu, sao anh lại nói những lời khó nghe như vậy trước mặt chị gái em kia chứ?”

Đường Lệ Tước liếc mắt nhìn Hứa Thanh Thanh, khóe miệng châm chọc nhếch lên: “Tôi còn có mấy lời càng khó nghe hơn, cô có muốn nghe không?”

Hứa Thanh Thanh che miệng cười: “Đường thiếu nói cái gì em cũng muốn nghe.”

Cố Thiển Vũ: Ha ha, Hứa Thanh Thanh, tin tôi đi, giây tiếp theo cô sẽ khóc đấy.

Quả nhiên Đường Lệ Tước cũng không hạ miệng lưu tình với Hứa Thanh Thanh: “Cô ấy là tôi tiêu tiền mua về, còn cô, miễn phí tôi cũng không cần.”

Đường Lệ Tước cười nhạo: “Hứa gia mấy người chính là có ý, một người thì hao hết tâm tư muốn gả cho tôi, một người khác thì hao hết tâm tư muốn cho không tôi, đáng tiếc, Đường Lệ Tước tôi thiếu cái gì cũng không thiếu nữ nhân cùng với tiền.”