Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Pháo Hôi Là Em Gái Tôi

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc trở về nhà, đầu óc tôi cứ liên tục điểm qua từng cái tên trong giấc mộng.

Điều làm tôi thấy vui nhất, đó chính là trong số tất cả những người bạn sẽ làm tiệc tẩy trần cho tôi tối nay, không có ai phản bội chúng tôi cả.

Đời trước tôi về nước trễ hơn thời điểm hiện tại, lúc ấy công ty gia đình đã sớm có dấu hiệu lụi bại rồi.

Bây giờ còn cơ hội cứu vãn được, tôi sẽ cố gắng từng chút.

Quan trọng hơn nữa, tôi cũng muốn gặp lại những người bạn của mình.

Họ đều là những con cháu của các gia tộc trâm anh thế phiệt khác, chúng tôi đã cùng nhau tạo nên một vòng tròn quan hệ như vậy từ nhỏ tới lớn.

Xen lẫn trong tình bạn giới hào môn hiển nhiên là lợi ích, nhưng sự hào sảng và tốt tính của họ cũng là thật.

Ngụy Quân Thành dường như rất háo hức, anh lái chiếc Bugatti đắt tiền đến Giản gia sớm hơn nửa tiếng.

Trong phòng khách nhà tôi, tên rồng trời này ngoan ngoãn ngồi đợi hai chị em chúng tôi làm tóc trang điểm.

Hôm nay tôi chọn một chiếc váy màu đen, thiết kế tinh xảo mà không kém phần lộng lẫy, trông rất hợp cho những buổi tiệc tối.

Vừa hay lại hợp với bộ vest của Ngụy Quân Thành.

Còn em gái tôi chọn một chiếc váy màu hồng trông cũng rất xinh xắn, hơn nữa cũng hợp với lứa tuổi của nó.

‘’Dao nhi, anh đã nói chúng ta sinh ra là dành cho nhau mà.”

‘’Đi tiệc tối em lúc nào cũng mặc màu đen mà.’’

‘’Nhưng mà họa tiết trên váy em hôm nay hợp với anh lắm nè.’’

Ngụy Quân Thành cứ thao thao bất tuyệt như vậy, tôi cũng góp mấy câu cho anh vui vẻ.

Dù sao cũng đang hợp tác, tôi cũng không thể làm tên này mất hứng.

Giản Du ngồi ghế sau, nó trố mắt nhìn chúng tôi tung hứng ăn ý.

‘’Chị, sao hôm nay chị thân thiết với anh ấy vậy ạ?’’

Ngụy Quân Thành lập tức trả lời.

‘’Chị em bây giờ sáng mắt ra rồi chứ còn sao nữa!’’

Nhỏ em gái tôi hình như còn muốn nói thêm, song cuối cùng nó đã im lặng.

Lúc đến nơi, có một thiếu niên đẹp trai cao ráo dẫn đầu một đoàn người ra đón tiếp.

Thiếu niên ấy chào hỏi Ngụy Quân Thành, sau đó xin phép dẫn em gái tôi vào trước.

Tôi hiểu ý của anh, nên đã đồng ý.

Ngụy Quân Thành quả nhiên muốn cùng tôi riêng tư một chút.

‘’Dao nhi, hôm nay anh khá là vui.”

“Chẳng lẽ bình thường anh buồn?’’

‘’Nhưng hôm nay vui hơn mọi ngày mà.’’

Tôi có thể nhìn thấy hai mắt tên này đang sáng lấp lánh, nên tôi chủ động giữ tay hắn.

‘’Này, ban nãy em gái em nói như vậy, anh có suy nghĩ bậy bạ gì không đó?’’

“Không có, em nói sao chính là như vậy, anh tuyệt đối không nghĩ đông nghĩ tây gì hết.’’

Tôi giận dỗi.

‘’Sao anh có thể trả lời qua loa như vậy được hả?’’

‘’Không có mà, chỉ là anh muốn dùng niềm vui che đi sự thực thôi!’’

‘’Được rồi, giờ em khai thật lý do nè.’’

Ngụy Quân Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc.

‘’Nếu cảm thấy không thoải mái, em có thể không nói cũng được.’’

Tôi kéo tay anh ấy, tiếp tục nói.

‘’Gần đây em thường xuyên mơ thấy ác mộng, em cảm thấy rất sợ. Trong giấc mơ em và gia đình gặp rất nhiều biến cố. Em rất sợ những điều đó sẽ diễn ra ngoài đời thực, đến mức bây giờ em không còn cảm thấy anh đáng sợ nữa.’’

‘’Ác mộng sao?’’

Ngụy Quân Thành không ngừng vỗ vai tôi, nói những lời an ủi sâu sắc.

Thành thật mà nói, với chất giọng gây rụng trứng thế này, chỉ cần nghe thôi đã thấy ấm lòng chứ đừng nói tới cảm giác chữa lành trong từng câu chữ.

‘’Anh trai, em muốn nỗ lực không ngừng, sắp tới có lẽ sẽ gặp anh nhiều. Anh giỏi như vậy, có thể dạy em không?’’

“Đương nhiên là được, anh lúc nào cũng ở bên cạnh em mà. Là do em luôn ngại ngùng, nên mới tránh mặt anh đó chứ.’’

Những lời tôi nói đều là thật lòng,không hiểu sao tôi rất muốn chia sẻ cảm giác bất an này với Ngụy Quân Thành.

Trong không gian ô tô, anh đã ôm tôi vào lòng.

‘’Đừng lo lắng, anh sẽ bên cạnh em.’’
« Chương TrướcChương Tiếp »