Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Pháo Hôi Là Em Gái Tôi

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đạo diễn đứng lên giới thiệu đoàn làm phim, xem như ra mắt với phía nhà đầu tư.

Cùng lúc đó, màn hình led phía sau cũng chầm chậm phát đoạn băng quay hình thử nghiệm của các diễn viên lên.

Các phân cảnh của Chu Tuyết Tranh đã được cắt ghép kỹ lưỡng.

Nói cách khác chính là chiếu những góc mà cô ta trông giống Tô tổng nhất.

Người đầu tiên có biểu cảm khác lạ chính là em gái tôi.

Nó cũng nhướn mày, sau đó ngồi thẳng người dậy nhìn lại cho kỹ.

Kế tiếp đó đương nhiên là Tô phu nhân, gương mặt bà ta đã sớm cứng lại như khối thạch cao.

Nền tảng gia giáo không cho phép Tô phu nhân bộc lộ biểu cảm, nhưng đôi mắt kia đã sớm bán đứng bà ta.

Dựa vào sự hiểu biết của tôi với Tô phu nhân, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi.

Nếu bà ta thật sự là già lẩm cẩm, tôi sẽ tự có cách đưa chứng cứ đến trước mặt.

Tô phu nhân không khiến tôi đợi lâu, chỉ chốc lát sau đã lấy điện thoại ra liên lạc với ai đó.

Người khác nhìn vào có thể không biết.

Chứ tôi thì hiểu rõ, bà ta gọi cho thám tử điều tra.

Tô phu nhân cũng ra về sớm hơn bình thường một chút.

Mọi người nể mặt nên cũng không giữ bà ta lại.

Tôi cũng bàn giao công việc với bên đoàn làm phim một lát rồi ra về luôn.

Mục đích đã thành, ở lại lâu thêm cũng không có ích gì.

Tôi ngồi ở ghế phụ cạnh Nguỵ Quân Thành.

Ghế sau là em gái tôi.

“Chị à?”

“Ừ.”

“Ban nãy em còn tưởng là Tô Ninh Dao đi đóng phim cơ. May mà em nhìn thấy vẻ mặt Tô phu nhân mới nhìn kỹ lại.”

“Em cũng thấy giống à? Hoá ra không phải chỉ có mình chị nghĩ vậy.”

“Đâu phải chỉ có mình em, hình như Tô phu nhân cũng nhận ra đó.”

Tôi hơi ngạc nhiên một chút.

Bởi vì tôi nhạy cảm nhận ra thái độ của em gái tôi với gia đình họ Tô đã thay đổi.

Trước đây khi còn thân thiết với Tô Ninh Dao, nó rất quý mến gia đình đó.

Thậm chí sau vụ bỏ đinh trong giày, nó vẫn không trách gì sang hai vợ chồng bọn họ.

Còn bây giờ, lời nói của nó sặc mùi thù ghét.

“Hình như em ghét nhà họ Tô hả?”

“Chị ơi, em cũng lớn rồi. Đương nhiên em cũng có thể nhận ra bọn họ đối xử với chúng ta không thật lòng.”

Sau đó, tôi và em gái đã nói chuyện rất nhiều.

Bao gồm tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Tôi nhạy cảm nhận ra dường như em gái có hơi khác thường.

Những gì tôi làm có vẻ như đã có tác dụng.

Một thời gian sau đó, Chu Tuyết Tranh đã chủ động nhào tới solo với em gái tôi.

“Giản Du, cậu là đồ khốn!”

Mọi người xung quanh thay nhau cản cô ta lại, ngăn chặn một cuộc xô xát diễn ra.

“Chuyện gì vậy?”

“Giản Du, cậu có giỏi thì tới đấu với tôi đây này. Suốt ngày dùng mưu hèn kế bẩn như vậy bảo sao Tống Thanh Trạch không thích cậu.”

“Cậu ta có thích tôi hay không thì sao? Cậu nghĩ tôi quan tâm chắc?”

“Đừng có giả bộ nữa, nếu không phải như vậy thì tại sao cậu dám gạt bỏ vai diễn của tôi?”

“Ồ?”

“Chị gái cậu là nhà đầu tư, chỉ cần một câu là có thể định đoạt số phận người khác rồi. Người nhà giàu các cậu đều như vậy hết đúng không?”

Chu Tuyết Tranh nói rất đanh thép, giống như mấy nữ chính lọ lem trong các phim ngôn tình thần tượng.

Nếu như đây là thế giới ngôn lù, chắc chắn cô ta sẽ nhận được sự tiếc thương các kiểu.

Nhưng không may là ở ngôi trường này thì nhà ai cũng từ khá giả trở lên cả, nói như vậy chính là động chạm rồi.

Chưa đợi em gái tôi nói, Tô Ninh Dao đã từ đâu xông tới tát cho Chu Tuyết Tranh một phát.

“Con khốn Chu Tuyết Tranh này!”

Tô Ninh Dao vừa gào lên vừa xông lên như muốn cho Chu Tuyết Tranh thêm cái tát nữa.

Mọi người xung quanh thay nhau cản lại, trấn an bọn họ nên bình tĩnh đừng làm mất mặt gia tộc mình.

“Tô Ninh Dao, cậu bị làm sao vậy?”

“Mày còn nói! Nếu không có mày, cha tao sẽ không thành ra như vậy. Tất cả là tại mày hết, mày không khác gì mẹ mày.”

“Cậu đang nói gì vậy?”

“Hai mẹ con mày toàn là thứ đi giật chồng người khác. Tao đúng là có mắt như mù mới làm bạn với mày. Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà.”

Chu Tuyết Tranh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ đứng đó nghe Tô Ninh Dao mắng chửi.

Nhưng các bạn học xung quanh hầu hết đều là con nhà giàu, những chuyện này động não một tí là hiểu.

Có nhiều người đã bắt đầu âm thầm nói nhỏ.

“Ý là sao vậy? Mẹ của Chu Tuyết Tranh làʍ t̠ìиɦ nhân của bố Tô Ninh Dao hả?”

“Không nghe nói hay sao? Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi mà?”

“Trời ạ, chuyện xấu hổ như vậy sao mà nói ra được. Ai đó mau cản Tô Ninh Dao lại đi chứ.”

Một màn chửi bới um sùm này chỉ kết thúc khi đội ngũ giám thị đến.

Thế nhưng bây giờ gần như ai cũng biết chuyện động trời này.

Nhờ sự bốc đồng của Tô Ninh Dao mà bây giờ Tô gia muốn đè chuyện xuống cũng không còn dễ dàng nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »