Chương 18: Không có việc gì câu dẫn nam phụ một chút

Đương nhiên nàng còn muốn không có việc gì làm để câu dẫn nam phụ đó, ai biết được ở lại nơi này có bị biến thành pháo hôi của nữ chính hay không.Lão phu nhân thấy phản ứng tiểu nữ nhi của nàng thì không khỏi vui mừng, có ai không hi vọng nữ nhân của nhi tử mình không thuần khiết đáng yêu chứ? Nhanh chóng cho người gọi Diệp ma ma đến, để các nàng gặp mặt rồi nói nàng dẫn Diệp ma ma về.

Bạch Hương Tú biết vị ma ma này là người của lão phu nhân, nên đối xử với bà ta cũng khá khách khí.

Sắp xếp một căn phòng cho bà ta xong cũng không phân phó công việc gì. Thế nhưng vị Diệp ma ma này mang theo nhiệm vụ mà đến, nhiệm vụ của bà ta là dạy bảo vị Tú phu nhân này làm sao câu được vương gia nhà mình lên giường.

Tân quan thượng nhậm tam bả hỏa (1), bà ta mới đến cũng không nhàn rỗi, trực tiếp lên lớp, những hậu viện phu nhân xung quanh đây cũng không có chuyện gì để làm, đơn giản mà nói chính là chờ nam chính đến lâm hạnh, tốt nhát có thể sinh hạ được nhi tử nữ nhi gì đó.

(1) Lấy từ điển tích Gia Cát Lượng sau khi trở thành quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian rất ngắn đã ba lần hỏa công quân Tào: mang nghĩa quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu, khiến cho thủ hạ tâm phục khẩu phục.

Nhìn dung mạo của vị Tú phu nhân này đã biết lão phu nhân cố ý muốn nâng nàng lên, cho nên vừa thấy nàng đã lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngược lại lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương.

Đương nhiên bà ta vẫn rất kinh ngạc, vì nơi ở của Bạch Hương Tú cực kỳ đơn giản, nhưng lại cực kỳ có phẩm vị.

Chủ yếu mấy bồn cây cảnh ở bên ngoài được chăm sóc quá tốt, nhìn rất có sức sống. Ngoại trừ cái cây không biết tên ra thì nhìn như thế nào cũng thấy vui mắt.

Một tiểu cô nương lại có thể trang trí căn phòng của mình thành như vậy, vào phòng cũng không có mùi thơm gì khác, không trách vương gia sẽ bỏ gần cầu xa mà đến đây hai lần.

Bài học đầu tiên, để nàng tặng quà cho nam chính là chuyện gì vậy?

Diệp ma ma này nói khá tốt, bất kể nam tử có nhiều tiền, có ngạo mạn không ai sánh nổi như thế nào thì khi nhận được lễ vật của nữ tử chắc chắn sẽ có chút vui mừng, cho nên nàng nhất định phải tự tay làm một thứ gì đó đưa qua.

Bạch Hương Tú cảm thấy phiền muộn, nhưng lại không thể không nghe, chỉ có thể làm qua loa đối phó. Nàng bắt đầu học nữ công, có lẽ vì nữ chính cũng hiểu biết một chút nên lúc học cũng không quá tệ.

Nhưng học nữ công cần có thời gian, Diệp ma ma mỗi ngày đến dạy cho nàng một chút, thời gian còn lại đều ở trong phòng mình tự làm giày.

Bà ta có ngu đi chăng nữa cũng có thể nhìn ra Tú phu nhân đối với những thứ bà ta dạy luôn phản ứng chậm nửa nhị. Có lẽ vì nàng vẫn còn là cô nương, chuyện này trước sau kiểu gì cũng phải đến.

Đến buổi tối Bạch Hương Tú lại bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường, nghĩ thầm nam phụ sao còn chưa tới, trong sách nói không phải hắn cứ cách mấy ngày sẽ đến vương phủ một lần sau, hơn nữa còn không cần chủ nhân cũng đi loạn bốn phía, nếu không sao gặp được nữ chính chứ!

Chẳng lẽ nữ chính không ở đây nên hắn không đến sao, không được nha!

Nàng muốn câu dẫn nam phụ, nàng muốn rời khỏi vòng luẩn quẩn này. Bà bà (2) phái người đến dạy tiểu thϊếp là nàng câu dẫn tướng công, chuyện này khiến nàng cảm thấy vô cùng túng quẫn, nàng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, làm sao bây giờ?

(2) mẹ chồng.

Đừng nhìn Bạch Hương Tú ngốc, nàng đoán được vì sao lão phu nhân lại làm như vậy.

Nghĩ lại thì đồng chí nam chính đúng là một nhân viên làm tròn bổn phận của mình, luôn luôn xông lên tuyến đầu để làm việc, chăm chỉ bảy tám năm mới được phong vương khác họ, đúng là cha truyền con nối.

Lúc đầu chỉ là quý tộc kinh thành, quay người lại thì thành vương gia, đãi ngộ có thể giống trước sao?

Vì tranh địa vị nên tất nhiên có bỏ lỡ ít chuyện, ví dụ như bây giờ vẫn là đồng tân (3). Nhớ đến đoạn miêu tả hắn hiến thân cho nữ chính, có thể nói là tương đối lúng túng.

Nhớ đến nam chính trong sách khác, lúc ăn nữ chính ai cũng có thể lừa gạt dễ như trở bàn tay, nhưng hắn thì sao, chỉ có thể nói là cực kỳ bi thương, chỉ có tâm nhưng lại không có chỗ xuống tay.

Lúc Bạch Hương Tú đọc xong cảm thấy rất buồn cười, vừa làm việc vừa cười khiến lão nhân gia ở chỗ làm sợ đến mức chạy đi, còn tưởng cô nương này có vấn đề!

Nghĩ lại tình huống trong sách kết hợp với tình hình hiện tại, nàng cảm thấy lão phu nhân thật sáng suốt, đây là muốn để nam chính trải nghiệm sinh hoạt vợ chồng, đừng để đến lúc động phòng lại để thê tử mình chê cười.

Hơn nữ bà bà nàng lại không thể cho người đi dạy thê tử được cưới hỏi đàng hoàng cách để câu dẫn nam nhân, nhưng tiểu thϊếp thì khác. Nếu quả thật xảy ra chuyện gì không đúng, bán đi hoặc đánh chết cũng không có người quản.

Cho nên đây là ý chính mà pháo hôi nàng phải làm à!

Càng nghĩ càng phiền muộn, quan trọng nhất là nàng cũng không được, không câu dẫn chính là phụ ý tốt của lão phu nhân, lỡ như tìm cớ loạn côn đánh chết nàng thì cũng không khác với việc giẫm chết một con kiến lắm.

Suy nghĩ một chút, nàng vẫn nên ngồi thêu đồ chờ cơ hội thôi. Cơ hội chính là lúc nam phụ chạy loạn trong phủ của nam chính đó!

Chờ mấy ngày, đồ nàng thêu cũng sắp xong. Một đôi uyên ương không quá tệ, nhìn cực kỳ bình thường.

Diệp ma ma đúng là không quá hài lòng, nhưng nhìn tay của nàng cũng trở thành như vậy thì chỉ có thể chấp nhận mà dùng. Bà ta cũng không để Bạch Hương Tú động thủ, chờ nàng thêu xong thì cầm đôi uyên ương kia làm một túi thơm.

Lúc Diệp ma ma đang hăng hái chiến đấu, Bạch Hương Tú lại thương cho đôi mắt mình ba phút. Nàng chỉ có thể nói năng lung tung trước mặt Hỏa Nhi: "Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, lúc nào nam phụ mới đến đây!"

"Nam phụ là gì?" Hỏa Nhi dùng ngữ khí đáng yêu hỏi, gần đây nó tương đối khỏe mạnh, quan trọng nhất là sức sống khá lớn, ngã cũng không sao.

"Nam phụ là người, à, hắn tên là Tống Hiểu Nguyệt." Tên cũng dễ nghe ghê, lúc nào có thể câu dẫn được ngươi đây.

"Tống huynh, gần đây đang bận gì vậy... Ngồi..."

Đột nhiên Hỏa Nhi học theo cách nói chuyện của nam chính. Đúng vậy, ngữ điệu của nam chính từ trước đến nay có chút chậm, giống như mỗi một chữ nói ra phải tinh tế quay về mới nói ra vậy.

"A, làm sao ngươi biết?" Bạch Hương Tú kinh ngạc nhảy lên, không ngờ Hỏa Nhi còn có cả chức năng học người nói chuyện.

Hỏa Nhi nói: "Nghe được nha, một bộ phận của người ta nằm trong ngón tay người kia, nhưng rất nhanh sẽ biến mất."

"Người kia?" Là gã sai vặt bên người Long Hành, vì hôm trước hắn ta làm Hỏa Nhi rơi xuống đất nên mới có gai trong ngón tay.

Đây chính là bàn tay vàng đó, sao giờ nàng mới phát hiện ra chứ?

"Vậy hắn bây giờ đang ở đây sao, ngay bây giờ." Nam phụ đến rồi sao, nàng vừa kích động vừa hối hận không hỏi trước, không chừng mấy ngày nay hắn đã đến đây bao nhiêu lần rồi.

"Ngay lúc ngươi nói nam phụ là gì đã đến." Hỏa Nhi đáng yêu nói, xem ra giúp được chủ nhân nên nó cực kỳ vui mừng.

"Hỏa Nhi ngươi thật sự quá lợi hại rồi, nhưng có thể cho ta mượn gai của ngươi dùng được không?" Sau này nên ném gai của nó lên người nam chính, đến lúc đó nam phụ đến lúc nào nàng cũng sẽ biết.

"Có chút đau, nhưng nếu là chủ nhân thì có thể." Hỏa Nhi cực kỳ hào phóng, nhưng nó cũng không nghĩ chủ nhân sẽ nhổ ngay, không khỏi kêu lên: "Đau đau đau..."

Chắc chắn là rất đau rồi, Bạch Hương Tú lập tức thu tay lại, biết ngay bàn tay vàng sẽ không thể dễ dàng lấy được như vậy. Nhìn Hỏa Nhi đáng thương quá nàng cũng không nỡ nhổ nha.

"Chủ nhân, ở trên đỉnh sẽ không đau." Hỏa Nhi không thể cử động, chỉ có thể mở miệng chỉ huy.

Đúng rồi, gai phía trên là gai dùng để bảo vệ nó, cho nên nhất định sẽ không đau."

Nghĩ đến đây Bạch Hương Tú nhớ đến một chuyện, nàng cười nói: "Ngươi đợi chút."

Chạy sang chỗ Diệp ma ma lấy lại túi thơm. Thực ra lúc trước đã thêu ra dáng hình rồi, nàng cũng không biết để hở ra để xuyên dây là xong.

Lúc này bà ta đã xuyên xong dây, Bạch Hương Tú chạy đến bên cạnh bà ta nói: "Diệp ma ma, túi thơm làm xong chưa?"

"Lập tức xong." Sao đột nhiên lại tích cực vậy? Diệp ma ma xuyên dây qua túi thơm đưa cho nàng, Bạch Hương Tú cười nói: "Ta bỏ hương liệu vào là được, chuyện tiếp theo cũng không cần ma ma vất vả nữa."

Từ trước đến nay Diệp ma ma vẫn chưa thấy Tú phu nhân tích cực như vậy, tiểu cô nương hoạt bát có tin được không vậy, có thể bị vương gia ghét bỏ không?"

Bạch Hương Tú cầm túi thơm đi vào phòng, sau đó không chỉ bỏ hương liệu vào mà còn dùng kéo bỏ thêm gai của Hỏa Nhi vào.

Thứ này luôn đeo bên mình, chỉ cần nam phụ đến nàng sẽ lập tức biết, so với máy định vị của hiện đại còn có tác dụng hơn!

Nàng cười vui vẻ hôn lên túi thơm một cái, đúng lúc bị Diệp ma ma nhìn thấy, không khỏi nghĩ: Tú phu nhân đúng là có lòng với vương gia, chỉ là phương thức biểu đạt quá nhiệt tình rồi.