Chương 1: Bị loạn côn tàn nhẫn đánh chết

Lưu Dương Dương sau khi tốt nghiệp đại học tìm một công việc làm vườn ở vườn hoa, làm một lần đã được ba năm, có thể nói là tận tụy với nghề, rất được lãnh đạo thích.Chỉ là năm nay cô đã hai mươi sáu tuổi, đã bước vào hàng ngũ phụ nữ lớn tuổi còn sót lại, trong nhà sốt ruột, suốt ngày sắp xếp cho cô đi xem mắt, hôm nay tan ca còn phải gặp một người, nghĩ đến đây đã thấy phiền.

Ăn cơm trưa xong, cô tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cầm điện thoại lên, ngồi ở bàn nước bên cạnh đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết mạng này cô đã đọc ba hôm nay, tên là "Tiểu phi bỏ trốn của vương gia".

Không hiểu sao nữ chính tìm đủ loại đường chết, kịch bản cũng tương đối cẩu huyết. Nhưng vì hành văn của tác giả không tệ, cốt truyện cũng chặt chẽ nên cô vẫn đọc.

Hôm nay kịch bản đã đến nội dung chính, nam chính Vương gia cuối cùng cũng đem vị hôn thê nhỏ thích chạy trốn của mình bắt lại, nhưng người ta nói trong hậu viện của hắn quá nhiều nữ nhân, nàng không muốn chung chồng với các nàng. Thế là nam chính vung tay giải tán tất cả thϊếp thất và tiểu thϊếp.

Những tiểu thϊếp này vốn đang được sống trong nhàn hạ, đột nhiên tin dữ từ trên trời rơi xuống, chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt qua ngày. Cũng may lão phu nhân tốt bụng ra mặt giữ các nàng lại. Tất nhiên trong những người đó có người cực kỳ hận nữ chính, thế là cuộc trả thù bắt đầu.

Các loại độc dược bay đầy trời, các loại trạch đấu nhiều vô số kể. Mặc dù nữ chính bạch (1), nhưng nam chính có sức chiến đấu mạnh mẽ công khai hậu thuẫn, cứ vậy một đường vượt qua mọi chông gai.

(1) ý nói nữ chính hiền lành, yếu đuối, trong sáng.

Đúng lúc hôm nay có một nữ phụ, một vị tiểu thϊếp ngay cả tay nam chính cũng chưa đυ.ng được, vì bị điều tra ra hại nữ chính nên bị nam chính gϊếŧ gà dọa khỉ dùng loạn bổng đánh chết.

Cảnh tượng có thể nói là máu chảy lênh láng, bạo lực nhất cả quyển sách.

Lưu Dương Dương cực kích động, đưa tay lấy cốc nước muốn uống cho đỡ khát. Kết quả ngón tay đâm vào cây xương rồng cảnh bên cạnh, gai trên cây xương rồng cảnh lập tức làm tay cô chảy máu.

Cô nhíu mày nhìn một giọt lại một giọt máu chảy xuống từ đầu ngón tay.

Nhưng tại sao tốc độ chảy máu lại chậm như vậy, vậy mà cô lại nhìn thấy toàn bộ quá trình nó chảy xuống bàn. Chuyện này không khoa học nha, cô muốn chớp mắt nhưng lại hoàn toàn không nhắm mắt lại được.

Cuối cùng giọt máu cũng rơi xuống mặt bàn. Nhưng cái bàn lại thay đổi hoàn toàn, vốn là một cái bàn công việc bằng gỗ thô, vì đã dùng lâu nên có nhiều chỗ bị mòn. Nhưng tại sao cái bàn này lại thành bàn làm bằng gỗ mộc rồi? Hơn nữa lại là gỗ thật, cái bàn này ít nhất cũng trị giá mấy ngàn đến một vạn, có khi lại còn hơn.

Lưu Dương Dương chỉ biết nhìn chằm chằm cái bàn, cô thiếu máu dẫn đến choáng váng à? Choáng đầu hoa mắt, ảo giác cũng xuất hiện luôn.

"Ôi, Tú phu nhân, sao tay của ngài lại bị thương rồi?" Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Lưu Dương Dương khiến cô giật mình run rẩy, cả người cũng tỉnh táo lại.

Lần này cô trực tiếp ngạc nhiên đến mức mở to hai mắt, đây vẫn là phòng nghỉ cô đã ngây người ba năm sao? Đây rõ ràng là một căn phòng mang hơi hướng cổ xưa, ai lại trang trí căn phòng theo kiểu thuần Trung như này vậy chứ, chỗ này cần bao nhiêu tiền mới xong được đây?

Phòng thì thôi đi, tại sao thiếu nữ đang đi đến cũng ăn mặc theo cổ trang vậy? Cuối cùng chuyện gì đang xảy ra vậy, không phải là xuyên qua trong truyền thuyết chứ?

"Tú phu nhân, Tú phu nhân, ngài sao vậy?" Thiếu nữ cổ trang dường như rất gấp, nhẹ nhàng đẩy Lưu Dương Dương hai lần mới thấy mắt nàng chớp chớp một cái, lắp bắp nói: "Chỗ này, chỗ này là chỗ nào?"

Thiếu nữ cổ trang bị dọa cho phát khóc, quỳ trên mặt đất nói: "Tú phu nhân, ngài... ngài đừng dọa nô tỳ được không, ngài bị sao vậy?"

Tú phu nhân? Nô tỳ?

Đây là cổ đại?

Lưu Dương Dương cuống quýt đứng lên, nàng cần xác thực suy nghĩ trong lòng mình. Nàng vội chạy ra ngoài, đập vào mắt chính là một tiểu viện hơi hướng cổ xưa.

Trong sân có một cái đình, bên trong có bàn đá ghế đá. Xung quanh không có sóng điện thoại, không có dây cáp, không có đèn điện, không có bất kỳ đồ vật gì hiện đại.

Trời ạ, nàng xuyên qua thật rồi.

Rõ ràng buổi chiều còn muốn đi xem mắt đấy, xuyên như thế này cũng đột ngột quá rồi! Bị cây xương rồng cảnh đâm một cái đã trở thành người cổ đại, ai có thể nói cho nàng biết đây là phương pháp xuyên qua đặc biệt gì không vậy?

Tỉnh táo lại, có thể về sẽ về, nàng cũng không bị tai nạn xe cộ hay rơi từ lầu cao xuống đâu. Thân thể bên kia vẫn tốt, nhất định có thể trở về.

"Tú phu nhân, có phải ngài cảm thấy không thoải mái ở đâu không, có muốn nô tỳ tìm đại phu đến xem thử không?" Thiếu nữ cổ trang chạy đến, vẻ mặt vẫn khẩn trương như cũ.

"Tú phu nhân?" Xưng hô này hình như nàng đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải, nàng theo bản năng nói: "Bạch Hương Tú?"

"Tú phu nhân ngài sao vậy, khuê danh của ngài có lỗi gì sao?" Thiếu nữ cổ trang rơi nước mắt hỏi.

"Tiểu Thi?" Nước mắt Lưu Dương Dương nhanh chóng rơi xuống, nhìn chằm chằm thiếu nữ cổ trang kia, mong nàng ấy có thể phủ nhận, nhưng đối phương lại gật đầu, sắc mặt cũng tái lại.

Trong lòng Lưu Dương Dương mắng một tiếng không may, xuyên thành ai không xuyên, lại đi xuyên vào nữ phụ tiểu thϊếp Tú phu nhân bị loạn côn đánh chết trong quyển sách kia, đúng là khiến người khác khóc không ra nước mắt mà!

"Nhưng Tú phu nhân, ngài thế này, nô tỳ sợ." Tiểu Thi cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, sợ hãi là bình thường.

"Được được, ta không sao... Nhưng đỡ ta lên trước đã." Nàng đưa tay ra, bản thân cũng muốn khóc, nhưng ngay cả giọng còn chưa bình tĩnh lại được thì sao bây giờ?

Tiêu Thi nhanh chóng kéo nàng lên, sau đó đỡ nàng phòng ngồi lên giường. Giường thật cứng, mặc dù trải thêm nhiều lớp nhưng vẫn không êm bằng đệm ở hiện đại.

"Tú phu nhân uống nước." Tiểu Thi lấy nước mang đến đặt vào tay Lưu Dương Dương, đợi nàng nhận mới lấy khăn tay ra lau nước mắt mình.

Lưu Dương Dương uống nước xong mới tỉnh táo hơn một chút, nàng cảm thấy cần phải sửa lại kịch bản, không thể để bị loạn côn đánh chết được. Những kiểu chết khác đều được, kiểu chết vì loạn côn này đặc biệt thảm hại. Nhớ lại những gì trong sách viết, nàng cảm thấy trong người không khỏe chút nào.

"Hôm nay trong phủ có chuyện gì mới không?" Thời gian trong tiểu thuyết mơ mơ hồ hồ, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào những chuyện xảy ra để đoán mốc thời gian.

"Bẩm Tú phu nhân, mấy ngày nay tất cả mọi người đều thu dọn đồ để chuyển đến vương phủ mới, vừa chuẩn bị chúc thọ lão phu nhân, các viện đều rất bận rộn, không có chuyện gì mới cả."

Mặc dù Tiểu Thi bị dọa nhưng thấy chủ tử khôi phục lại thì cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Đại thọ lão phu nhân chưa đến, có nghĩa là nam chính vừa từ chiến trường trở về và mới được phong vương khác họ chưa đến một tháng.

Quá tốt rồi, nữ chính vẫn chưa vào cửa, nàng vẫn cách cái chết rất xa. Chỉ cần không gây loạn, an phận sống tốt là được, chỉ cần sống tốt thì chắc chắn sẽ có cách trở về.

Nàng phất tay, làm bộ nói: "Ngươi ra ngoài đi, chỗ này không cần ngươi hầu hạ."

Lưu Dương Dương từ nhỏ đã bị yêu cầu tự mình làm tất cả mọi việc thực sự không thích được người khác bận trước bận sau rót nước thay y phục cho mình, nàng không phải tiểu hài tử!