Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Phản Diện Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 86: Cô vợ cũ ác độc của kỵ sĩ chính trực

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyễn Nhứ đang nghĩ ngợi, chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cô ngước mắt nhìn lại, thì thấy Leo đang quan sát mình ở đối diện gần đó.

Dù cô biết anh mặc lễ phục sẽ rất đẹp trai, nhưng khi thật sự nhìn thấy, anh còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của cô, giống như bạch mã hoàng tử có mái tóc vàng và đôi mắt xanh trong truyện cổ tích ấy.

Đôi mắt xanh biếc của anh như biển sâu, cô không biết anh đang nghĩ gì, nhưng trông anh có vẻ hơi mất tập trung, dù không rõ ràng lắm.

Bernardo chậm rãi nhìn về phía Leo, thấy ánh mắt anh đang dừng lại trên khuôn mặt của Nguyễn Nhứ, hắn cau mày nói: "Nghe nói hôm nay thiếu gia Duy Kha lại thành công bắt được bạo dân, xin chúc mừng."

Leo thu ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn Bernardo rồi nói: "Bá tước đại nhân quá khen rồi."

Thái độ của anh rất tự nhiên, không hẳn là cung kính, nhưng cũng không phải coi thường, mà là một thái độ rất tự nhiên, khiến người ta thoải mái và dễ chịu.

Nhưng dù vậy, Bernardo cũng không thích anh.

Không liên quan gì đến Nguyễn Nhứ cả, từ đầu hắn đã không thích anh rồi, có ai mà thích một người luôn chống đối mình đâu chứ, hơn nữa cháu gái của mình còn luôn chạy theo đối phương, dù đứa cháu này từ nhỏ đã không thân thiết gì rồi.

Nghĩ đoạn, hắn liếc nhìn Wendy Tia đang căng thẳng đến mức suýt cắn móng tay, nhưng bởi vì hoàn cảnh trước mắt không phù hợp, nên hắn không nói gì thêm, chỉ dẫn Nguyễn Nhứ vào hội trường.

Đến khi bóng dáng Bernardo rời đi, lúc này Wendy Tia mới thả lỏng người, cô ấy vừa thở phào vừa nói: "Lúc về nhà, chắc tôi lại bị cha mắng nữa rồi."

Thế giới này thật quá bi thảm.

Nghĩ vậy, cô ấy ngẩng đầu nhìn Leo, lại thấy anh đang nhìn chằm chằm về một hướng, cô ấy quay đầu nhìn theo, chỉ thấy một bóng dáng mảnh mai nổi bật.

Nhìn kỹ lại, cô ấy mới nhớ ra hình như lúc nãy có một người phụ nữ đứng bên cạnh cậu thì phải.

Chỉ là, từ khi nào bên cạnh cậu lại có phụ nữ chứ?

"Người phụ nữ đó là ai vậy? Tôi đã gặp rồi à?" Cô ấy có hơi tò mò hỏi Leo ở bên cạnh.

Leo nghe vậy cụp mắt, quay đầu không nói lời nào, bước vào hội trường.

Wendy Tia lúc đầu không để ý, nhưng sau đó cô ấy thấy Leo rất lạ, anh không những không nói lời nào, nhìn dáng vẻ thì dường như còn thất thần.

Đối với những người đến bắt chuyện, anh cũng chỉ đáp qua loa, bề ngoài không có gì khác thường, nhưng Wendy Tia nhận ra anh có vẻ không tập trung.

"Có chuyện gì à? Vết thương có đau không?"

Wendy Tia ghé sát hỏi thăm.

"Cố gắng chịu đựng một chút, chờ lát nữa tân hoàng ra rồi nói vài câu khách sáo với ông ta, sau đó anh có thể về nghỉ ngơi sớm." Wendy Tia an ủi.

Đương nhiên vết thương rất đau, nhưng Leo không phải mất tập trung vì đau.

Trong đầu anh bây giờ đều là hình ảnh cô đứng bên cạnh Bernardo, trước đây anh chưa từng thấy dáng vẻ xinh đẹp và rực rỡ khiến người ta phải kinh ngạc đó của cô.

Chỉ mới không gặp một buổi chiều thôi, mà cô đã thay đổi nhiều như vậy rồi, có phải vì hắn không?

Cậu của Wendy Tia, Beyonce Bernardo.

Hắn là một nhân vật bí ẩn và nguy hiểm, dù bề ngoài hắn tỏ ra như một quý tộc tao nhã, nhưng Leo biết chuyện bạo loạn hôm nay chắc chắn có liên quan đến hắn.

Chỉ là anh không thể tìm ra chứng cứ của đối phương.

Cô ở bên cạnh một người như vậy quá nguy hiểm, mạng sống của cô lúc nào cũng có thể bị đe dọa.

Leo đại nhân ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Nhứ, không cần tìm kỹ, chỉ nhìn thoáng thôi là anh đã thấy cô ngay.

Bởi vì cô thật sự quá đặc biệt.

Trong khi các quý cô khác đều mặc những chiếc váy dài lộng lẫy và phức tạp, chỉ có cô mặc một chiếc váy đen đơn giản nhưng lại tao nhã, làm nổi bật đôi mắt đen và mái tóc đen đặc trưng của cô, chẳng mấy mà cô trở thành tâm điểm.

Cô vẫn hếch lông mày lên như bình thường, ánh mắt kiêu ngạo, thái độ kiêu căng ngẩng cao đầu, tựa như không đặt bất kỳ ai vào mắt.

Dường như vẫn giống như mọi khi, nhưng cũng có gì đó khác với thường ngày.

Như có thứ gì đó vô hình đã thay đổi, song anh không thể nói rõ sự thay đổi này, chỉ cảm nhận rõ nó khác với thường ngày.

Leo vừa định thu ánh mắt lại, thì thấy Bernardo cúi đầu như nói gì đó với cô, cô nhẹ nhàng gật đầu, động tác mang theo vài phần ngoan ngoãn, sự kiêu ngạo trong ánh mắt cũng biến mất không dấu vết.

Anh hơi dừng lại, nhớ lại trong ký ức của mình, anh chưa từng thấy cô như vậy.

Hóa ra người kiêu căng ngạo mạn như cô cũng có lúc ngoan ngoãn sao.
« Chương TrướcChương Tiếp »