Chương 7: Nàng có quá nhiều câu hỏi

Ngọn núi nào mà chẳng có vài nữ đệ tử?

Ít còn hơn là không có.

Phần lớn mọi người cũng không phải quá tham lam, có là được rồi.

Ban đầu bọn họ đến làm chứng cũng không nghĩ tới sẽ có lợi ích gì, chỉ nghĩ rằng sẽ phải chịu uất ức.

Hơn nữa, đối với mạch khoáng linh thạch, khai thác trở về thì sử dụng như thế nào, bọn họ còn rõ ràng hơn Liễu Vân.

Cho dù có thiên vị, cũng chỉ là những đợt đầu tiên, những đợt sau vẫn sẽ sử dụng như thế nào thì sử dụng như thế ấy.

Chỉ là một mạch khoáng linh thạch trung cấp, đối với Cảnh Hoàng Thánh Địa mà nói, nhiều thêm một cái coi như là tiền tiêu vặt, không có cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Liễu Vân còn đang khách sáo với Cổ Trạch Dao, Sở Từ Ngôn đột nhiên đứng dậy, sắc mặt khó coi rời đi.

Liễu Vân chỉ cảm thấy khó hiểu.

Người đàn ông này tuy lạnh lùng, nhưng tâm trạng thất thường, thật sự là khiến người ta khó hiểu.

Bất quá, Sở Từ Ngôn nghĩ như thế nào cũng không quan trọng.

Miễn là nàng đã đưa ra ngoài mỏ linh thạch nóng bỏng tay, bảo vệ được những khoản bồi thường khác, chính là thắng lợi.

Chuyện này rốt cục cũng có kết quả khiến Liễu Vân coi như là hài lòng, nàng vội vàng trở về để sắp xếp lại tình hình hiện tại.

Trước khi rời đi còn nhìn thấy Cố Sơ Cảnh nháy mắt với nàng, dường như đang chúc mừng cho thắng lợi của nàng, Đại Trưởng lão thì sắc mặt khó coi, ánh mắt không tốt, tràn đầy cảnh cáo, khiến người ta dở khóc dở cười.

Liễu Vân: "..."

Phong cách Thánh nữ của nàng đã lệch rồi, sao lại cảm thấy Cảnh Hoàng Thánh tử cũng không bình thường như vậy?

Đột nhiên có chút đồng cảm với Cảnh Hoàng Thánh Địa là chuyện gì vậy?

Liễu Vân vội vàng trở về nơi ở của mình, căn bản không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp như mộng như ảo của Cảnh Hoàng Thánh Địa.

Nàng có quá nhiều câu hỏi cần được giải đáp.

Kiếp trước xem qua vô số bộ phim tiên hiệp, lần đầu tiên được chân chính cưỡi kiếm như thiếu nữ lần đầu tiên lên kiệu hoa vậy.

Liễu Vân dựa vào trí nhớ, lúc đầu còn có chút loạng choạng, rất nhanh đã nắm được kỹ xảo, "vυ"t" một tiếng giống như cầu vồng xẹt qua bầu trời, biến mất ở chân trời.

Vài giây hoảng loạn đó bị các vị Phong chủ của các ngọn núi và những người bên cạnh đang chuẩn bị rời đi nhìn thấy rõ ràng.

Trong lòng đều lắc đầu.

Xem ra, việc bị từ hôn đối với Thánh nữ không phải là không có ảnh hưởng, ngay cả việc cưỡi kiếm cơ bản cũng không ổn định, tâm cảnh vẫn cần phải rèn luyện cho tốt a!

May là Thánh nữ còn trẻ, trải nghiệm còn ít, có thể thông cảm được.

Nếu như trước kia đối với Thánh nữ nhà mình hoàn toàn không có ấn tượng gì, thì hôm nay đã có nhận thức khắc cốt ghi tâm.

Hơn nữa, Thánh nữ còn kiếm về cho Thánh Địa một mạch khoáng linh thạch trung cấp, cũng có thể chia cho mọi người một ít tiền tiêu vặt, trong lòng đối với Liễu Vân nhiều thêm một phần tán thành.

Sự đồng cảm liền đến.

Trước khi cưỡi kiếm, Cố Sơ Cảnh rốt cục cũng được giải trừ cấm chế, há to miệng, hít thở từng ngụm lớn.

Đại Trưởng lão im lặng, đã là tu sĩ Hoàng Vũ cảnh rồi, không cần ngũ quan hô hấp cũng được, bộ dạng này là giả vờ cho ai xem?

"Được rồi, thời khắc mấu chốt còn phạm ngu xuẩn cái gì?"

"Đó là lúc con có thể ra oai sao? Không nhìn thấy Thánh chủ sắc mặt như thế nào sao?"

Cố Sơ Cảnh khôi phục lại dáng vẻ tuấn tú lịch lãm, khí vũ hiên ngang.

Khuôn mặt đẹp trai kia lại lộ ra chút ngốc nghếch: "Ơ, sư phụ, Thánh chủ thật sự có sắc mặt sao?"

"Chẳng lẽ không phải từ đầu đến cuối đều là một bộ mặt lạnh lùng sao?"

Còn có thể nhìn ra được cảm xúc của Thánh chủ? Hắn không thể không like cho sư phụ một cái.

Đại Trưởng lão hít sâu một hơi, đưa tay vỗ một cái lên đầu Cố Sơ Cảnh.

"Sao bổn tọa lại thu nhận một tên đồ đệ ngu ngốc như con chứ? Đắc tội với Thánh chủ đối với con có chỗ nào tốt?"

Cố Sơ Cảnh ôm đầu lùi ra xa mấy mét, vẻ mặt vô tội.

Đại Trưởng lão hận rèn sắt không thành thép, tức giận phẩy tay áo, cưỡi kiếm bay đi.

Kim Hoàng Điện là đại điện của ngọn núi chính của Cảnh Hoàng Thánh Địa, là vị trí trung tâm quan trọng, bình thường cũng sẽ không có ai đi ngang qua con đường này.

Những người đến bàn bạc chuyện quan trọng đều đã rời đi, trong tầm mắt của Cố Sơ Cảnh không còn ai nữa.

Vẻ ngốc nghếch trên mặt người này dần dần biến mất, hắn nhìn về hướng Liễu Vân rời đi, khóe miệng gợi lên một nụ cười, lộ ra vẻ trầm ổn và thông minh.

"Kỳ quái rồi? Sao trước kia không phát hiện ra Thánh nữ lại thú vị như vậy nhỉ?"

"Cái miệng nhỏ nhắn kia, thật sự là khiến người ta hâm mộ."

Trong đôi mắt sáng lóe lên một tia sáng, Cố Sơ Cảnh lấy kiếm của mình ra bay đi.

Một khắc sau, Liễu Vân đến nơi ở của mình - Mê Vân Phong.

Đây là một ngọn núi nhỏ rất bình thường trong nội môn của Cảnh Hoàng Thánh Địa, linh khí rất bình thường, nguyên chủ lựa chọn nơi này là vì yên tĩnh, cách nơi ở của sư phụ khá xa.

Chỉ riêng nội môn của Cảnh Hoàng Thánh Địa cũng đã có hơn mười vạn ngọn núi lớn.

Là Thánh nữ, muốn lựa chọn một ngọn núi không người ở quả thực rất dễ dàng.

Liễu Vân vòng quanh Mê Vân Phong một vòng, "chậc chậc, ít nhất cũng phải cao ba ngàn mét, vậy mà gọi là núi nhỏ?"

"Quả nhiên điểm xuất phát của thế giới tiên hiệp chính là không giống nhau."

Nói xong, Liễu Vân nhìn những ngọn núi cao chọc trời xung quanh thì im lặng.

Không nhỏ, cũng sợ so sánh.

Rơi xuống trước tòa lầu các nguy nga tráng lệ trên đỉnh núi, Liễu Vân trên mặt tràn đầy tán thưởng, cảnh tượng nhìn thấy tận mắt và hiệu ứng đặc biệt trong phim ảnh mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ rất rộng rất lớn rất tinh xảo.

Đấu củng chạm trổ, cột kèo sơn son thếp vàng, khắp nơi đều toát lên vẻ xa hoa.

Trên bề mặt kiến trúc còn thi thoảng lóe lên một tia sáng linh khí, khiến người ta nhìn liền biết không phải do nhân lực xây dựng từng viên ngói từng viên gạch mà thành.

Cả quần thể kiến trúc rõ ràng chính là một khối thống nhất, là xuất tự tay của Luyện Khí Sư cao cấp.

"Nghèo nàn hạn chế trí tưởng tượng, không ngờ lại không phải là ở trong hang động giản dị?" Liễu Vân trên mặt tràn đầy hài lòng, thầm nghĩ không tệ rồi đánh ra một đạo pháp quyết, mở cửa lớn đi vào trong.

Chờ nàng biến mất, cửa lớn tự động đóng lại, linh lực bảo hộ khép kín.

Rốt cục cũng được Liễu Vân thả ra, A Khởi nhìn thấy sự xa hoa trước mắt cũng sững sờ: "Gia cảnh của ký chủ lần này không tệ a!"

"Linh ốc bậc bảy, có hiệu quả phòng ngự của linh khí phòng ngự bậc bảy, còn giống như một quần thể cung điện nhỏ, sắp xếp kết hợp thành một cái trận pháp tụ linh bao trùm cả linh ốc, kiến trúc cũng đẹp mắt, hai ba tầng đều có, cao nhất thậm chí còn có một cái tháp quan sát?"

Liễu Vân đi vào chính điện, cảm thấy bên trong ấm áp, không khí trong lành, đều là mùi vị nồng đậm của linh khí.

"Kiếp trước nếu như có một cái linh ốc như vậy, quay phim tiên hiệp tiết kiệm được bao nhiêu công sức a? Còn có thể ngồi thu tiền vé đến mềm tay."

A Khởi: "..."

Liễu Vân xoa xoa mi tâm: "Thôi, không nhắc lại chuyện cũ nữa, cái linh ốc này chỉ là lễ ra mắt lúc bái sư thôi, đối với Cảnh Hoàng Thánh chủ mà nói, cũng không tính là cái gì, có lẽ chỉ là để trong không gian trữ vật bị bụi bặm bám đầy, tùy tiện cho thôi."

"Nếu không với gia cảnh của nguyên chủ, thật sự phải dùng thân phận Thánh nữ mà ở trong hang động, thì mặt của Thánh chủ cũng không đẹp lắm đâu!"

"Chúng ta nên nói một chút, hiện tại là tình huống gì đây?"

"Thiên Hổ Thánh tử là nam chính? Cho nên, ta đây là xuyên vào sách?"

A Khởi lòng thầm lấn bấn, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, hơn nữa không chỉ có một quyển sách."

Liễu Vân bóp nắm tay ken két: "Đừng có mà nói cho ta biết, lần này, ta lại là một kẻ phản diện bất diệt?"

"Trong câu chuyện của bao nhiêu nam nữ chính đó, ta đều là phản diện?"

A Khởi ôm chặt lấy chính mình: "Cũng không nhất định là phản diện đâu, còn có thể là..."