Liễu Vân thầm kêu một tiếng "Mẹ kiếp", cũng không quản nữa, lập tức tĩnh tâm ngưng thần, dẫn dắt linh lực vận chuyển.
Bắc Đường Tiêu dường như không hề bất ngờ, uống một ngụm trà, ánh mắt dừng trên người Liễu Vân một lát, nhắm mắt lại, cũng không biết là hắn có đang nhập định hay không.
Mà lúc này, khí tức của Liễu Vân tăng vọt, nhẹ nhàng bay lên, nàng lại thuận lợi đột phá.
Hoàn toàn từ Huyền Hoang Cảnh đột phá đến Huyền Hồng Cảnh.
Liễu Vân: "..."
Nói ra có thể không ai tin, nàng luôn cảm thấy thân thể có vấn đề, còn chưa kịp tìm hiểu, căn bản là không dám tu luyện đột phá.
Trước đó từ Nguyên Không tiểu cảnh ra ngoài vẫn luôn đè nén tu vi.
Kết quả, uống một ngụm linh trà liền không áp chế được nữa.
Thật đau lòng a! Liễu Vân thầm than một tiếng, vẫn là dẫn dắt linh lực du tẩu, củng cố cảnh giới vừa mới đột phá.
Bắc Đường Tiêu rõ ràng là nhìn ra nàng chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, cố ý cho nàng một chén linh trà, giúp nàng một tay.
Kỳ thật... nàng không muốn a!
Chỉ là, nàng đã đánh giá thấp công hiệu của loại linh trà thượng hạng này.
Chỉ một ngụm đã khiến cho công sức nàng đè nén bấy lâu nay uổng phí.
E là Bắc Đường Tiêu chưa từng gặp qua loại người không muốn đột phá này, khó khăn lắm mới cho một lần ban thưởng tốt như vậy.
Liễu Vân cũng không có chuyên tâm củng cố cảnh giới, mà là một tâm nhị dụng suy nghĩ một số chuyện khác.
Bắc Đường Tiêu, so với nàng nghĩ còn muốn tinh tế hơn, hơn nữa đặc biệt cảnh giác.
Lúc lừa gạt hiển nhiên phải càng thêm cẩn thận mới được.
Ngay lúc Liễu Vân còn đang hoàn thiện kế hoạch của mình, bên tai đột nhiên nghe thấy hai chữ: "Thật chậm."
Liễu Vân: "..."
Chưa kịp để nàng phản ứng, xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số thảo mộc tinh hoa mang theo dược lực, theo nàng hấp thu linh lực,紛紛đi vào trong cơ thể, không những khiến cho cảnh giới của nàng nhanh chóng ổn định, còn tưới nhuần kinh mạch và thân thể của nàng.
Tóm lại, lợi ích rất lớn, quả thực không thua kém một viên Tẩy Tủy Đan bát cửu phẩm.
Cho nên, tốc độ tu luyện bị đại lão ghét bỏ, liền cho thêm một đợt chỗ tốt sao?
Aizz, được rồi!
Liễu Vân kỳ thật cũng không hấp thu bao nhiêu thảo mộc tinh hoa, mở mắt ra liền nhìn thấy Bắc Đường Tiêu đem số thảo mộc tinh hoa còn lại hấp thu vào trong cơ thể, trước sau bất quá chỉ mấy hơi thở, không hề lãng phí một chút nào.
Nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao xung quanh tế đàn lại trồng nhiều hoa cỏ như vậy, hóa ra đều là để cho Bắc Đường Tiêu hấp thu.
Lúc này, những bông hoa xinh đẹp gần tế đàn nhất đều héo úa biến đen.
Bắc Đường Tiêu cảm thấy không được đẹp mắt cho lắm, thản nhiên vươn tay phất một cái, hoa cỏ héo úa liền tiêu tán, lộ ra mặt đất trống trải.
"Vậy nên, ngươi đã có được thứ gì mới khiến ngươi chết đi sống lại?"
Liễu Vân liếc mắt nhìn chén trà, biểu hiện ra dáng vẻ rất muốn uống, nhưng lại không dám uống: "Thập phẩm Hoàn Hồn Đan."
Bắc Đường Tiêu rốt cuộc cũng chấn động: "Thập phẩm, Hoàn Hồn Đan?"
Cửu Châu đại lục sớm đã không còn thập phẩm luyện đan sư, huống chi là loại bảo vật cứu mạng như Hoàn Hồn Đan, sớm đã trở thành truyền thuyết.
Liễu Vân bịa chuyện không chớp mắt: "Đúng vậy, vốn dĩ viên đan dược này là hồn thể kia chuẩn bị cho chính mình, chỉ là lúc tranh đoạt ma tôn bản thể lại bị đệ tử ăn vào."
"Vừa đúng lúc sau đó liền bỏ mạng dưới tay hồn thể..."
Ánh mắt ảm đạm: "Tất cả mọi người đều đã chết, lúc đệ tử sống lại, quả thực không dám tin tưởng hiện trường thảm thiết đến mức nào."
Bắc Đường Tiêu nhíu mày: "Hồn thể kia... thật sự là ma tôn bản tôn sao?"
Liễu Vân lắc đầu: "Không biết."
Nàng một tiểu nữ tu Huyền Hoang Cảnh, khẳng định là không thể biết a!
Dù sao thì trong Nguyên Không tiểu cảnh cũng không thể nào nhặt được Thập phẩm Hoàn Hồn Đan.
Những người tiến vào từ trước đến nay, cao nhất cũng không vượt quá Huyền Hoang Cảnh, làm sao có thể có Thập phẩm Hoàn Hồn Đan?
Nói là vốn đã tồn tại trong tiểu cảnh, nhưng tính khả thi cũng không cao.
Bắc Đường Tiêu nhướng mày: "Vậy sau đó còn xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi trốn thoát, còn mang theo ma tôn bản thể?"
Liễu Vân: "Đệ tử cũng không biết, có lẽ là không còn Thập phẩm Hoàn Hồn Đan, hồn thể kia dung hợp ma tôn bản thể xảy ra vấn đề gì đó, lúc ấy mê man, sắp chết đến nơi, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết."
"Sau đó, chờ đến khi đệ tử tỉnh lại, hồn thể kia đã biến mất, chỉ còn lại ma tôn bản thể ở đó."
"Trước đó xung quanh còn có rất nhiều sát trận, đều bị hồn thể kia phá vỡ, đệ tử vừa mới sống lại, cũng không nghĩ nhiều, liền mang ma tôn bản thể rời đi."
Bắc Đường Tiêu nhíu mày suy tư một hồi lâu, cảm thấy cũng không có vấn đề gì, mọi thứ đều hợp tình hợp lý, không chút sơ hở.
Trong lúc hỗn loạn nuốt vào đan dược quan trọng của người ta, bị người ta một chưởng đánh chết, kết quả Hoàn Hồn Đan còn có dược lực, tốn chút thời gian sống lại dường như cũng không có gì là không đúng.
Chỉ là đáng tiếc cho viên Thập phẩm đan dược này.
Còn về việc tại sao không bị ngũ mã phanh thây, vậy khẳng định là không có thời gian.
Liễu Vân cũng đã nói, Ám Lân thánh địa chết không ít người.
Đối phương nếu là Địa Tự Cảnh, vậy đám tôm tép nhát gan đi Nguyên Không tiểu cảnh kia căn bản là không đủ nhìn.
Nhưng muốn gϊếŧ sạch cũng phải tốn chút thời gian.
Không phát hiện ra sơ hở, Bắc Đường Tiêu không khỏi tin tưởng thêm hai phần.
Nhưng mà, dựa trên cơ sở này, thì tin tức trong đó lại quá kinh người.
Ban đầu hắn là vô tình phát hiện ra cơ quan trong sách truyền thừa thánh chủ của Ám Lân thánh địa, lúc này mới phát hiện ra tin tức và lộ tuyến của ma tôn bản thể.
Một cỗ ma tôn bản thể đã trải qua lôi kiếp, lại còn có thể bảo tồn vạn năm, nhất định có thứ hắn muốn.
Vất vả lắm mới đợi được Nguyên Không tiểu cảnh mở ra, hắn dùng thánh chủ lệnh hạ đạt nhiệm vụ, kỳ thật đầy bụng lo lắng.
Một đám tiểu tu sĩ Huyền Hoang Cảnh thì có thể làm gì?
Nhưng dù là hắn cũng không thể tiến vào Nguyên Không tiểu cảnh, chỉ có thể đặt hy vọng vào đó.
Không ngờ thật sự có người cho hắn kinh hỉ.
Đồng thời cũng mang đến không ít tin tức xấu, ngoại trừ hắn ra, vậy mà còn có người nhắm vào ma tôn bản thể.
Hơn nữa còn là hồn thể tự xưng là ma tôn bản tôn?
Sự việc đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Bắc Đường Tiêu cũng không cách nào phán đoán, người này rốt cuộc là thật hay giả?
Nếu là thật, tại sao lại gϊếŧ nhiều đệ tử Ám Lân như vậy?
Tại sao hồn thể dung hợp bản thể lại xuất hiện vấn đề, sau đó để cho một Huyền Hoang Cảnh nhặt được chỗ tốt?
Nếu là giả, người này lại biết được chuyện về ma tôn bản thể từ đâu? Hơn nữa còn dùng biện pháp gì để tiến vào Nguyên Không tiểu cảnh, thậm chí còn duy trì được thực lực Địa Tự Cảnh?
Rõ ràng, tiểu nữ tu trước mắt này đối với những vấn đề sâu xa này đều là một chữ cũng không biết, chỉ biết những gì mình đã trải qua, những gì mình đã nhìn thấy.
Bắc Đường Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể liên tiếp hỏi rất nhiều vấn đề, không phát hiện ra sơ hở, không khỏi tin tưởng thêm một chút.
A Khởi hừ lạnh nhìn, từ trước đến nay đều là host hỏi người khác, vị Ám Lân thánh chủ này muốn từ trong miệng host dò xét ra sơ hở? Còn non lắm.
Ai biết được host vì ngày hôm nay đã mô phỏng bao nhiêu lần?
Cộng thêm Ám Lân thánh chủ quen dùng thực lực nghiền ép để làm việc, dùng não thật sự không phải là sở trường của người này a!
Bắc Đường Tiêu cuối cùng cũng hỏi đến trọng điểm: "Ma tôn bản thể, tại sao không thể lấy ra?"
Liễu Vân nhíu mày: "Không biết vì sao, hồn thể kia đối với ma tôn bản thể quả thật có cảm ứng, hắn vẫn luôn dùng điều này để chứng minh hắn là ma tôn bản tôn."
"Chúng ta chỉ có thể nói rõ, ma tôn bản thể là người của Ám Lân thánh địa, nhất định phải mang về, nếu hắn là ma tôn bản tôn, cần gì phải sợ hãi theo chúng ta về Ám Lân thánh địa?"
Bắc Đường Tiêu vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc ma tôn bản tôn kia có biết hay không người đang tranh giành với hắn là người của Ám Lân thánh địa?
Câu nói này trực tiếp phá án, biết, nhưng không thèm để ý.
Hơn nữa còn muốn trở về Ám Lân thánh địa còn gϊếŧ nhiều người của bọn họ như vậy, đã bao giờ coi Ám Lân là người của mình sao?
Ma tôn vạn năm trước sẽ không như vậy!
"Quả thực, nếu hắn thật sự là ma tôn bản tôn, chỉ cần trở về Ám Lân thánh địa chính là lão tổ tông, toàn bộ thánh địa đều sẽ cung phụng hắn, muốn gì được nấy, cần gì phải tranh giành với các ngươi?"
Bắc Đường Tiêu lại không biết, thân là nam chính của văn YY, là không thể rời xa nữ chính.
Ám Lân thánh địa trong mắt hắn, ngay cả xách giày cho nữ chính cũng không xứng, còn dám tranh giành? Gϊếŧ chết rồi nói sau.
A Khởi cứ như vậy trơ mắt nhìn, host dựa vào một cái miệng, đem bản thể và hồn thể của Dạ Húc Nghiêu, biến thành hai người.
Bắc Đường Tiêu tiểu đệ số một của nam chính này, lúc này rõ ràng là đã sinh ra đề phòng và địch ý với hồn thể.
Liễu Vân vẻ mặt lo lắng: "Cho nên, đệ tử không xác định hiện tại lấy ra, có hay không sẽ khiến cho hồn thể kia cảm ứng được, nếu có thể cảm ứng được, vậy chẳng phải là thánh địa sẽ bị bại lộ sao?"
"Nếu hồn thể kia đối với Ám Lân không có chút tình cảm cũ nào, vậy hương hỏa mà Ám Lân vất vả lắm mới bảo tồn được sẽ phải gặp phải trọng thương."
"Đệ tử sau khi rời khỏi Thiên Khanh, cũng từng gặp phải một lần truy sát khó hiểu, hoài nghi có liên quan đến việc hồn thể cảm ứng, hắn biết đệ tử ở đâu, bản thể ở đâu."
A Khởi: ...
Lần truy sát khó hiểu này là chỉ lần Tạ Diễn và Lâm Nhân Nhân sao?
Rốt cuộc là ai gϊếŧ ai?
Mượn đao gϊếŧ người lợi hại như vậy sao?
Bắc Đường Tiêu sắc mặt hơi trầm xuống: "Bản thể ở trên người ngươi cũng có thể cảm ứng? Vậy ngươi làm sao bình an trở về Ám Lân?"