Cửu Châu đại lục rộng lớn như vậy, ngành vận tải chắc chắn là một miếng bánh ngon.
Chỉ riêng Trung Châu, tứ đại Thánh Địa, thập đại nhất lưu tông môn, cộng thêm liên minh Đan Khí tán tu, vân vân... đều có phi chu cố định để kinh doanh loại hình dịch vụ này.
Thủy Miểu Thành không thuộc về bất kỳ tông môn nào, đó chính là địa bàn của tán tu liên minh.
Cũng không biết Thánh Địa Ám Lân làm cách nào mà có thể lặng lẽ mượn một chiếc phi chu trung bình của người ta để sử dụng riêng.
Dù sao thì, chiếc phi chu này sẽ đi ngang qua toàn bộ vùng biển, dừng lại ở hàng trăm hòn đảo nhỏ trên đường đi, đến hòn đảo nơi Thánh Địa Ám Lân tọa lạc chỉ là một trong số đó, nhưng đệ tử Thánh Địa Ám Lân không cần phải trả tiền, thao tác này thật sự rất thần kỳ.
Liễu Vân âm thầm trò chuyện với A Khởi còn nhắc đến chuyện này: "Xem ra tán tu liên minh làm ăn hơi bị lớn, một tuyến đường xuất hiện một chút vấn đề, căn bản là không thể nào phát giác được."
A Khởi tán đồng: "Trên phi chu này nhất định có người là Ma tu của Thánh Địa Ám Lân, hơn nữa còn không chỉ một hai người, nếu không thì cũng không thể qua mặt được nhiều người như vậy."
Nếu khoảng cách quá xa, ngự kiếm phi hành không chỉ phải lo lắng vấn đề linh lực, còn phải chú ý đến vấn đề phương hướng.
Không có lộ tuyến chi tiết, mười phần thì có tám chín phần là không biết bay đến nơi nào.
Trên biển rộng lại không có ký hiệu, cấm địa lại nhiều, càng không thể tùy tiện bay loạn.
Phi chu lại bay thêm năm ngày, Liễu Vân nghĩ đến cái gì liền hỏi Hạ Hoa.
Hạ Hoa nếu nghĩ đến chuyện gì quan trọng cũng sẽ nói cho Liễu Vân biết.
Tới một hòn đảo nhỏ hình bầu hồ lô, phi chu dừng lại ở một mảnh đất nhỏ hơn, Hạ Hoa bảo Liễu Vân theo nàng ta xuống phi chu.
Tổng cộng có hai mươi mấy người xuống ở chỗ này, Hạ Hoa nói không có người quen nào khác.
Chỉ cần trả đủ linh thạch, người thường cũng có thể đi phi chu.
Ngự kiếm phi hành đến mảnh đất lớn hơn, lúc từ trên cao nhìn xuống, Liễu Vân có chú ý tới cư dân cố định trên đảo đều là người thường không có tu vi.
Mảnh đất rất lớn, nơi con người sinh sống chỉ có một khu vực nhỏ ở giữa, đương nhiên, dân số cũng có hơn triệu người.
Liễu Vân thở phào nhẹ nhõm, đã nói Thánh Địa Ám Lân không thể nào trắng trợn để phi chu dừng lại ở đó được!
Quả nhiên là có nơi trung chuyển.
"Sau đó thì sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hoa trông đặc biệt non nớt: "Sau đó hả, đợi trời tối."
Liễu Vân nhướng mày: "Ồ!"
Liễu Vân không mắc câu, Hạ Hoa cũng cảm thấy vô vị, liền giải thích: "Bình thường mà nói, bây giờ chúng ta đi cũng được, dù sao người đến người đi cũng nhiều như vậy, nhiều tu sĩ như vậy, chỉ cần chú ý một chút, sẽ không ai để ý đến hai người trong số đó đã đi đâu."
"Nhưng dù sao cũng là đi đến nơi không thể để người khác biết được, trong Thánh Địa có quy định, tốt nhất là nhân lúc ban đêm không có ai mà hành động."
Liễu Vân: "..."
Làm như vậy càng dễ khiến người khác chú ý thì có!
Thôi được rồi, rất nhiều tu sĩ cũng thích hành động vào ban đêm, cũng không có gì kỳ quái.
Hạ Hoa lấy túi trữ vật của Hạ Vân ra, lục lọi một hồi, lấy ra một khối ngọc giản: "Lát nữa chúng ta ngự kiếm bay về, bên trong này có lộ tuyến."
"Còn nữa, hòn đảo nơi Thánh Địa tọa lạc được bảo vệ bởi trận pháp hộ phái cấp bảy, ta có thể nói cho ngươi biết cách đi vào, nhưng mà, cần phải có linh thức của Tiểu Vân."
"Ngươi cũng không phải đệ tử mới, tự tiện xông vào sẽ bị trận pháp đánh chết."
Mặc dù đã thỏa thuận giao dịch với Liễu Vân, nhưng Hạ Hoa còn không biết nàng ta là ai.
Tự nhiên cũng không thể nói là có giao tình gì.
Nếu Liễu Vân ngay cả trận pháp hộ phái cũng không qua được, vậy thì cũng không cần phải nói đến chuyện hợp tác sau này nữa.
Liễu Vân mặt không chút thay đổi gật đầu, ghi nhớ phương pháp mà Hạ Hoa đã nói cho.
Nàng ta đã biết, Thánh Địa Ám Lân có thể ẩn nấp nhiều năm như vậy, không có khả năng dễ dàng để người ta trà trộn vào như vậy.
Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Liễu Vân bắt đầu đi dạo quanh hòn đảo.
Hải sản tự nhiên là thứ không thiếu, nhưng thực phẩm có linh khí thì hầu như không thấy bán ở chợ bình thường.
Yêu thú trong biển, hầu như đều là đi theo bầy đàn, ở trong nước còn có ưu thế tấn công tăng thêm, người bình thường căn bản không đối phó được.
Những thứ mà tu sĩ có thể đối phó được, đều sẽ bán chiến lợi phẩm cho những nơi chuyên môn, không chỉ tiết kiệm thời gian, mà còn biết rõ ràng người thường bên ngoài rất ít người mua nổi.
Nếu có nhu cầu, thì đến những nơi chuyên môn giao dịch là được.
Sau khi hỏi rõ ràng, Liễu Vân liền đến bách bảo các trên hòn đảo này mua một ít hải sản có linh khí để dành.
Hải sản vốn dĩ phải ăn vị nguyên bản, hải sản có linh khí thì hương vị và độ dai của thịt rất quan trọng.
Buổi tối, Liễu Vân cùng Hạ Hoa đi đến bờ biển, sau đó lặng lẽ ngự kiếm bay về hướng Thánh Địa Ám Lân.
Lén lén lút lút, rơi vào trong mắt người khác, e là không phải là tìm được thiên tài địa bảo, thì chính là đi làm chuyện mờ ám.
Thánh Địa Ám Lân vậy mà lại ẩn náu ở nơi này nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện, thật là thần kỳ.
Liễu Vân sử dụng ngọc giản lộ tuyến của Hạ Vân, phát hiện ra đây vậy mà là một bản đồ tức thời.
Có nghĩa là, sau khi đến một phạm vi nhất định, thân ảnh của chính mình sẽ hiển thị thành một chấm tròn, không ngừng di chuyển trên bản đồ của ngọc giản.
Đồng thời, thân ảnh của Hạ Hoa đại diện cho đồng đội màu xanh lá cây, cũng sẽ xuất hiện.
Liễu Vân kinh ngạc: "Thủ đoạn này cũng quá tiên tiến, quá khoa học kỹ thuật đi!"
"Xem ra, Thánh Địa Ám Lân vì muốn ẩn núp, cũng đã tốn không ít tâm tư."
Đã có thể hiển thị đồng đội, vậy khẳng định có thể hiển thị địch nhân hoặc là người lạ.
Đến phạm vi giám sát, phát hiện phía sau có vấn đề, là người thì đều biết nên làm như thế nào, Thánh Địa Ám Lân muốn bại lộ cũng khó.
A Khởi: "Cùng đường thì phải thay đổi, cũng là bị ép đến mức này rồi."
Liễu Vân: "Ngươi nói xem, có phải là có liên quan đến thủ đoạn khống chế đệ tử của bọn họ hay không?"
"Công pháp này, thức ăn đan dược này... Chậc chậc, cái trận pháp hộ phái cấp bảy kia, e là cũng không đơn giản như ta tưởng tượng."
Nói đến trận pháp hộ phái của mấy đại Thánh Địa, khẳng định là trận pháp cấp mười do khai sơn tổ sư truyền lại.
Thánh Địa Ám Lân lúc trước cũng không ngoại lệ.
Không ngờ sau khi dời đi, lại hạ xuống cấp bảy.
Điều này cũng có liên quan đến truyền thừa trận pháp lúc bấy giờ, Cửu Châu đại lục hiện nay, trận pháp sư cấp bảy đã là trần nhà rồi.
A Khởi: "Trận pháp này có thể không phải là lấy công kích phòng ngự làm chủ, mà là lấy ẩn nấp giám sát làm chủ."
Liễu Vân cảm thán, quả nhiên đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.
Có một số thứ vẫn phải tự mình chứng kiến mới biết được nó không hợp lý đến mức nào.
Không ngờ bay một cái, đã bay đến tận lúc mặt trời mọc.
May mà có linh thạch có thể vừa ngự kiếm vừa khôi phục.
Khó trách Thánh Địa Ám Lân yêu cầu phải đột phá đến Hoàng tự cảnh mới được ra ngoài, ngoài việc lo lắng vấn đề an toàn, thì chính là bước đầu tiên trở về nhà đã không dễ dàng rồi!
Hoàng tự cảnh trở xuống còn chưa thể ngự kiếm phi hành, căn bản không cần phải xem xét đến chuyện linh lực có đủ hay không.
Lúc đến nơi, trời đã sáng dần.
Chỉ thấy Hạ Hoa dừng lại giữa không trung, lấy ngọc giản lộ tuyến ra, đánh ra một đạo linh thức, hình như là kết nối với thứ gì đó, sau đó liền biến mất không thấy đâu.
Liễu Vân: "..."
Đây là phát huy ẩn nấp đến mức tận cùng!
Cho dù có người tìm được nơi này, hoặc là đi ngang qua, cũng chỉ có thể nhìn thấy nước biển xanh biếc, trong tầm mắt căn bản là không có đảo.
Không có ngọc giản lộ tuyến, căn bản là không có cách nào đi vào.
Có ngọc giản rồi, e là linh thức không đúng cũng không được.
Dựa theo tình huống hiển thị của ngọc giản lộ tuyến, rõ ràng là trận pháp bên trong đều có ghi chép về mỗi người.
Liễu Vân đột nhiên có chút hiểu ra, lúc ở trong Nguyên Không Tiểu Cảnh, những Ma tu kia tại sao chỉ thăm dò một chút liền yên tâm.
Giả mạo được một lúc, giả mạo không được cả đời, nhiều nhất là cướp nhiệm vụ, đến địa bàn của Thánh Địa Ám Lân, sẽ bị vạch trần, chết rất thảm.
"A Khởi, đến lượt ngươi làm việc rồi." Liễu Vân lấy ngọc giản ra.
A Khởi vội vàng đánh ra một đạo năng lượng ba động, dựa theo cách Hạ Hoa nói, vẽ lại chữ "Lân" trong ngọc giản một lần, ngọc giản lập tức phát ra một đạo hào quang huyền ảo, giống như kết nối với một cái l*иg sáng trong suốt.
Sau một khắc, cảnh tượng trước mắt Liễu Vân liền thay đổi.