Nụ cười trên môi Hạ Hoa dần dần biến mất, ánh mắt nhìn Liễu Vân mang theo lạnh lẽo và thù hận: "Vậy nên, là ngươi gϊếŧ nàng ấy, còn lục soát hồn nàng ấy sao?"
Liễu Vân nghiêng đầu: "Sao ngươi lại đưa ra kết luận như vậy?"
Hạ Hoa: "Ta chưa từng nợ Tiểu Vân linh thạch, mỗi lần mượn đều sẽ trả đúng hẹn."
"Chúng ta là hảo tỷ muội cùng thôn, nàng ấy trở thành tiểu Đường chủ đã khiến cho ta sống tốt hơn rất nhiều, cũng không phải là ngân hàng của ta."
Liễu Vân kinh ngạc, vậy mà lại có chuyện này.
Thì ra cô nương này từ đầu đã đang thử nàng!
Thần sắc Hạ Hoa ngưng trọng, đầy cảnh giác: "Nếu như ngươi chưa từng lục soát hồn, vậy sao ngươi dám đến Ma môn?"
"Lại còn biết cả chuyện nhỏ nhặt này? Chẳng lẽ là Tiểu Vân tự mình nói cho ngươi biết sao!"
Liễu Vân khẽ cười: "Nói ngươi không thông minh, ngươi lại có thể sớm phát hiện ra sơ hở, còn mặt không biến sắc mà thử, cũng không biết ngươi muốn xác nhận điều gì?"
"Nói ngươi thông minh, ngươi lại giống như đang làm chuyện ngu ngốc."
"Hiện tại ngươi nói rõ ràng với ta ở chỗ này là muốn làm gì? Ngay cả Hạ Vân - Huyền Hoang cảnh cũng chưa chắc đã là đối thủ của ta, huống chi là ngươi?"
"Nếu đợi đến khi ta tiến vào Ma môn trú địa, hoặc là vùng phụ cận, ngươi chỉ cần hô lên một tiếng là có thể khiến ta khó thoát khỏi cái chết."
Nói đến đây, tiểu nhị bưng trà vào, hai người lập tức im lặng không nói.
Chờ tiểu nhị rời đi, Liễu Vân chậm rãi thổi bọt trà, nhấp một ngụm.
Là linh trà, bất quá phẩm cấp không cao, tự nhiên không thể nào so sánh với Cô tịch thanh trà của Đại trưởng lão.
Nhưng có một tia linh khí cũng có thể khiến cho hương vị tăng thêm, làm cho con người ta tinh thần sảng khoái.
Liễu Vân hài lòng gật gật đầu, mỉm cười nhìn Hạ Hoa đang có chút ngẩn người: "Vậy nên, mục đích của ngươi là gì?"
"Hơn nữa, vừa rồi lúc nói chuyện, ngươi có ý hay vô ý đều nhắc đến một số chuyện của Hạ Vân, giống như đang thử, lại giống như đang nhắc nhở ta sẽ xảy ra chuyện gì."
"Chuyện này hình như bất lợi cho tông môn của các ngươi?"
Hạ Hoa nhìn chằm chằm Liễu Vân một hồi lâu, đột nhiên cười: "Tiểu Vân không phải ngươi gϊếŧ đúng không? Nếu như ngươi đã lục soát hồn, sẽ không thể nào không biết ta muốn làm gì..."
Liễu Vân nhìn nàng ta một cái thật sâu: "Cũng đừng có tự cho là thông minh, ta đối với các ngươi chưa chắc đã là chuyện tốt."
Hạ Hoa thở phào nhẹ nhõm, địch ý lúc trước rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
"Vậy nên, Tiểu Vân không phải ngươi gϊếŧ?"
Liễu Vân bình tĩnh nói: "Không phải."
Hạ Hoa lại một lần nữa xác nhận: "Ngươi có lục soát hồn nàng ấy không?"
Liễu Vân thần sắc không đổi: "Không có."
Hạ Hoa thần sắc ngưng trọng: "Vậy lúc ngươi gặp Tiểu Vân là tình huống như thế nào? Có biết nàng ấy đã gặp phải chuyện gì không?"
Liễu Vân mỉm cười: "Lúc ta gặp nàng ấy, nàng ấy đã không còn, bởi vì Nguyên Không Thạch, cùng đám đệ tử Thiên Hổ Thánh Địa kia đồng quy vu tận."
Thì ra Hạ Vân là một tiểu Đường chủ, bảo sao đám người kia lại tập trung tất cả Nguyên Không Thạch trên người nàng ta.
Liễu Vân lấy túi trữ vật của Hạ Vân đưa cho Hạ Hoa, vốn dĩ cũng không có ý định chiếm làm của riêng, nếu không đã sớm bán cho Bách Bảo Các rồi, sao có thể giữ lại đến bây giờ.
Nhìn thấy Hạ Hoa sắp khóc đến nơi, Liễu Vân lại lấy ra một cái bình gốm: "Này, tro cốt."
Bởi vì sử dụng khuôn mặt của Hạ Vân, về sau còn không biết phải dùng khuôn mặt này làm những chuyện gì, Liễu Vân liền cố ý thu thập tro cốt của Hạ Vân.
Chính là nghĩ đến nếu như gặp phải người quen của Hạ Vân, có thể trả lại một phần nhân quả.
Đúng vậy, lúc ấy vừa đấu võ mồm với Lâm Âm Âm, vừa thu thập tro cốt, lúc đó nàng cũng rất bận rộn.
Tạ Diễn và Lâm Âm Âm nhìn thấy, nhưng vẫn luôn cho rằng Liễu Vân là đồng bọn với đám tán tu đã chết kia, ngược lại không cảm thấy kỳ quái.
Hạ Hoa rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ôm bình gốm khóc lớn.
Cô nương này tính cách thẳng thắn, lúc khóc cũng là khóc lớn, khiến cho Liễu Vân nhìn thêm mấy lần.
Chờ đến khi tiểu nhị bưng thức ăn lên, lập tức phát hiện bầu không khí trong phòng riêng vô cùng kỳ quái.
Một nữ tu đứng bên cửa sổ uống trà, ung dung tự tại.
Một nữ tu khác ngồi bên cạnh bàn, hốc mắt đỏ hoe, thần sắc tiều tụy...
Tiểu nhị run rẩy một cái, động tác nhanh hơn không ít.
Đều là tu sĩ, hắn không thể trêu vào.
Chờ tiểu nhị rời đi, Hạ Hoa liền khởi động cấm chế của phòng riêng.
Liễu Vân thấy Hạ Hoa đã phát tiết xong, cũng đã bình tĩnh lại, liền xoay người ngồi xuống.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn có chút ngẩn người.
Một nửa là linh thực, một nửa là món ăn bình thường.
Món ăn linh thực cơ bản đều là luộc bằng nước lã, thậm chí ngay cả rau cũng cố gắng giữ nguyên hình dạng ban đầu.
Quả nhiên là vì để không lãng phí linh khí của linh thực, nên đã dùng phương thức nấu nướng nguyên thủy và đơn giản nhất!
Món ăn bình thường tuy có một ít kỹ thuật nấu nướng, nhưng nhìn qua so với nền văn hóa ẩm thực phong phú của Trung Hoa thì kém xa.
Thấy Hạ Hoa không vội nói chuyện, Liễu Vân liền ra hiệu một chút, cầm đũa lên nếm thử.
Không cần phải nói, nguyên liệu nấu ăn là nhất tuyệt.
Cách nấu nướng linh thực tuy đơn giản, nhưng hương vị bản thân của nguyên liệu đã đủ ngon rồi, khiến cho đầu lưỡi vô cùng hưởng thụ.
Món ăn bình thường, nguyên liệu nấu ăn cũng rất nguyên thủy, cho dù không có gia vị gì đặc biệt, nhưng hương vị cũng không tệ.
Lần đầu tiên được nếm thử, cảm thấy rất ngon.
Hạ Hoa dụi dụi mắt, không có khẩu vị, chỉ uống hai ngụm canh, cảm thấy không có mùi vị gì.
"Ta và Tiểu Vân là người cùng một thôn, bị người của Ám Lân Thánh Địa mang đi."
Liễu Vân không dừng đũa, tao nhã ăn cơm, tai đã dựng thẳng lên.
Đôi mắt Hạ Hoa có chút ảm đạm: "Cùng đi với chúng ta, còn có một vị ca ca, cũng là sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ mấy năm trước thì không còn trở về nữa."
"Ngươi không biết đâu, tu tiên không phải là chuyện mà ba chúng ta mong muốn."
"Quan trọng nhất là, lúc trước ba người chúng ta vốn là lên núi đào rau dại, lại bị tu sĩ đi ngang qua nhìn trúng, trực tiếp bắt cóc."
"Mười năm rồi, chúng ta không có cơ hội gửi tin về nhà, báo bình an, càng không cần phải nói đến việc về nhà thăm một chút."
Liễu Vân khựng tay: "Thì ra Ám Lân Thánh Địa đều thu đồ đệ như vậy sao?"
Nàng đã nói rồi, lúc trước chính đạo liên minh làm rầm rộ như vậy, ngay cả thế giới phàm nhân cũng có rất nhiều ghi chép.
Ma tu bị đánh thành tà tu, giống như chuột chạy qua đường, vậy còn truyền thừa như thế nào?
Thì ra là gặp phải đứa trẻ có thiên phú liền trực tiếp cướp đi, căn bản không cho người khác cơ hội cự tuyệt.
Hạ Hoa mặt không chút thay đổi: "Ừm, hơn nữa, không đạt tới Hoàng tự cảnh thì không thể rời khỏi thánh địa làm nhiệm vụ."
"Thánh địa bị chính đạo chèn ép, tài nguyên tu luyện rất ít ỏi, vì muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có thể tranh giành, cướp đoạt."
"Rất nhiều chuyện... Là chính phái tu sĩ không thể nào tưởng tượng nổi."
Liễu Vân gật đầu, không bày tỏ ý kiến.
Kỳ thật không chỉ có Ám Lân Thánh Địa hiện tại, mà ngay cả Ám Lân Thánh Địa huy hoàng cường thịnh trước kia cũng huấn luyện đệ tử như vậy.
Lý niệm tu tiên của bọn họ chính là tôn sùng thực lực vi tôn.
Kỳ thật cơ chế cạnh tranh bên trong Cảnh Hoàng Thánh Địa cũng có chút ý tứ này.
Chỉ là, không có cực đoan như vậy, hơn nữa cũng không thể liên lụy đến tính mạng đồng môn, dẫn dắt cạnh tranh đi theo con đường chính xác.
Cho nên, Cảnh Hoàng Thánh Địa được xếp vào chính phái, còn Ám Lân là Ma tu.
Hạ Hoa có chút cảm khái: "Lúc nhỏ liều mạng muốn được tự do ra ngoài, chờ đến khi thật sự tu luyện đến Hoàng tự cảnh, có thể ra ngoài rồi, lại không ai dám trở về."
Liễu Vân bừng tỉnh đại ngộ.
Bởi vì danh tiếng của Ma môn ở bên ngoài, nếu như bị người ta biết một thôn có ba Ma tu, chỉ sợ sẽ mang đến tai họa cho cả thôn.
Không chỉ không thể xuất hiện, ngay cả việc lén lút mang chút đồ về cũng không an toàn.
Hạ Hoa hít sâu một hơi: "Chỉ là không ngờ, nguy hiểm không chỉ có Ma tu, trở thành tu sĩ, thậm chí còn không an toàn bằng cái thôn nhỏ trên núi kia."