Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Phản Diện Đại Náo Cửu Châu! Các Nhân Vật Chính Đều Quỳ Gối!

Chương 58: Con người thật phức tạp!

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ngươi đoán xem?"

Giọng điệu Liễu Vân hào hứng, mang theo chút trêu chọc.

A Khởi im lặng một hồi lâu: "Ký chủ thật sự không có kế hoạch sao? Vậy từ lúc ở trong sơn cốc đến giờ ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Chuyện này... Không giống với phong cách của ký chủ lắm."

Thế giới này nguy hiểm như vậy, ở bên ngoài mà ký chủ lại không cẩn thận như vậy sao?

Hơn nữa, tuy rằng ký chủ thường xuyên ghét bỏ nó, nhưng rất ít khi trách móc nó vì loại chuyện này, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Liễu Vân: "Đây hẳn là bạn tốt của Hạ Vân, hoàn toàn không có ác ý."

"Trên đường đi, vốn dĩ ta đang suy nghĩ làm sao để hãm hại Tạ Diễn và Lâm Âm Âm, dù sao bọn họ sống quá tốt đẹp, ta không được vui cho lắm."

"Bị người ta kéo đi, liền suy nghĩ làm sao để không bị nhìn ra sơ hở, trên đường còn muốn tìm cơ hội chuồn mất."

"Kết quả là vẫn luôn không có cơ hội, haiz!"

"Đến Thiên Thủy Đàm, nhìn thấy đám người này... Ta liền cảm thấy, kỳ thật có thể nhân cơ hội này đến Ám Lân Thánh Địa xem thử."

A Khởi hừ lạnh một tiếng: "Đây chẳng phải là có kế hoạch sao? Vậy nên, ký chủ là đang rảnh rỗi sinh nông nổi, trêu chọc hệ thống chơi đúng không!"

Liễu Vân: "Chậc, bị phát hiện rồi!"

"Còn chưa biết phải bay bao lâu nữa, quả thực có chút nhàm chán."

"Luôn cảm thấy thời gian của tu sĩ rất nhiều, rất dài đằng đẵng..."

A Khởi: "..."

Vậy nên mới tìm nó để gϊếŧ thời gian sao?

Toang rồi toang rồi, hiện tại bên cạnh ký chủ chỉ có mỗi mình nó để gϊếŧ thời gian, về sau còn sống nổi nữa hay không?

Tu luyện đường dài dằng dặc, hay là nhanh chóng tìm cho ký chủ mấy con linh sủng để chơi đi!

Vì để giải thoát cho bản thân, A Khởi tính toán một chút, nghĩ ra một biện pháp khả thi.

Mặt trời trên cao có chút chói chang, nhìn qua giống như thời tiết nắng nóng, nhưng thảm bay có kết giới bảo hộ trong suốt, ngược lại không cảm thấy nóng chút nào.

A Khởi tự mình tính toán một hồi, đột nhiên lên tiếng: "Ký chủ hiện tại mới Huyền Hoang cảnh, đến Ám Lân Thánh Địa làm nội gián thật sự ổn sao?"

Vẫn là không nhìn thấu ký chủ rốt cuộc đang lên kế hoạch gì.

Liễu Vân đưa tay sờ sờ cằm: "Nhục thân của Ma Tôn kia, tuy rằng đã để ở nơi rất xa, nhưng cứ để trong đó luôn cảm thấy kỳ quái."

"Hủy cũng không hủy được, cũng không thể ném lung tung."

"Chỉ sợ vừa ra khỏi không gian, Dạ Húc Nghiêu sẽ lập tức cảm ứng được... Thật sự rất phiền phức."

"Ngươi nói xem, nếu như nhục thân của nam chính thật sự bị người ta luyện hóa, sẽ như thế nào?"

Trong nguyên tác, nam nữ chính không phải đã luyện hóa nguyên chủ rồi sao?

Có cơ hội, cũng nên để Dạ Húc Nghiêu tự mình nếm thử một chút.

A Khởi sửng sốt: "Ý của ký chủ là, vị Ám Lân Thánh Chủ hiện tại sao?"

Hiện tại, người có nhu cầu luyện hóa, chỉ có mỗi vị này.

Liễu Vân nhướng mày: "Ừm, nếu nhục thân của Dạ Húc Nghiêu bị luyện hóa, vậy Thiên Đạo sẽ bồi thường cho Dạ Húc Nghiêu cái gì?"

Nàng không thể cứ giấu nhục thân của Dạ Húc Nghiêu mãi, thứ nhất, thời gian lâu dài, không gian hình cầu của nàng rất có thể sẽ bị Thiên Đạo phát hiện.

Chính là vì muốn để Dạ Húc Nghiêu lấy lại nhục thân.

Thứ hai, nàng đang lấy gậy ông đập lưng ông.

Cho dù Thiên Đạo có bồi thường cho Dạ Húc Nghiêu một thân thể khác, vậy cũng không phải là thân thể ban đầu.

Không nói đến việc thực lực có thể phải tu luyện lại từ đầu hay không, thăng cấp cũng không dễ dàng như vậy, sau này lại phải trải qua lôi kiếp, chắc chắn cũng không dễ dàng như nhục thân ban đầu.

A Khởi: "Như vậy cũng được sao? Nhưng Ám Lân Thánh Chủ một khi đột phá sẽ phát động chính ma đại chiến, ký chủ nếu như là nhân vật chủ chốt, chỉ sợ phải gánh vác nhân quả rất lớn a!"

Nhân quả ở thế giới này so với thế giới phàm nhân còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Phát thệ đều là loại sẽ ứng nghiệm.

Liễu Vân tán thành: "Cho nên, ta vẫn đang suy nghĩ, làm sao để lên kế hoạch cho chu toàn, để Ám Lân Thánh Chủ luyện hóa nhục thân của Dạ Húc Nghiêu, nhưng lại không phát động chính ma đại chiến."

A Khởi: "Theo cốt truyện, chính ma đại chiến nhất định sẽ bùng nổ."

Liễu Vân: "Dù sao thì cũng không thể bởi vì ta, đến Ám Lân Thánh Địa rồi tính sau."

"May mà mặt nạ lừa gạt lúc biến thành người khác, còn có thể mô phỏng linh lực ba động của người đó, nếu không, Ma môn này sợ là không trà trộn vào được."

Linh lực ba động của mỗi người giống như vân tay và mống mắt vậy, là độc nhất vô nhị.

Tuy rằng có một số công pháp tà môn có thể mô phỏng, nhưng dù sao cũng không phải là thật.

Ma môn ẩn nấp kỹ càng như vậy, nhất định có rất nhiều thủ đoạn nghiệm chứng.

A Khởi không nhịn được nhắc nhở: "Ký chủ đừng quên, mặt nạ lừa gạt chỉ cần gặp phải người cao hơn ký chủ một đại cảnh giới liền sẽ bị nhìn ra sơ hở, Ám Lân Thánh Chủ ít nhất cũng là Thiên tự cảnh!"

Liễu Vân: "Ừm, cho nên, tìm hiểu tình huống rõ ràng rồi tính sau, may mà... kẻ dẫn đường này chỉ có Huyền Vũ cảnh..."

Có thể thấy được, nội tình của Ám Lân Thánh Địa quả thật không bằng lúc trước.

Cảm ứng được truyền tin linh ngọc liên tục có tin nhắn đến, Liễu Vân giả vờ như đột nhiên nhớ ra, lấy nó ra, nhắm mắt dò xét tin tức.

Quả nhiên là tin nhắn hỏi han và quan tâm của Lê Tuyết Liễu, Tiêu Ngạn Văn và Cố Sơ Cảnh.

Tin nhắn của Lê Tuyết Liễu rất ngắn gọn, hơn nữa đi thẳng vào vấn đề, chính là nói cho nàng biết, phi thuyền của Cảnh Hoàng sẽ xuất phát vào giờ Thìn ngày mai, nếu muốn đi phi thuyền trở về thánh địa, nhớ kỹ đúng giờ lên phi thuyền.

Ngoài ra, chuyện Ma tu mà nàng nhắc đến, Cổ trưởng lão và Đại trưởng lão đã tìm Sở Từ Ngôn thương lượng, bất quá lời nói suông không bằng chứng cứ, cần Liễu Vân nhanh chóng giao chứng cứ về thánh địa.

Còn có, vốn dĩ đã bố trí một ít thứ, muốn dằn mặt đám Ma tu kia một phen.

Báo thù việc bị chặn đường lúc trước.

Ai ngờ Nguyên Không Tiểu Cảnh lại đóng cửa sớm hơn nhiều ngày như vậy, căn bản không kịp làm gì, chỉ có thể tạm thời bỏ qua cho đám Ma tu kia, không phải là Cảnh Hoàng không coi trọng.

Tuy rằng Lê Tuyết Liễu không nói rõ, nhưng vẫn lo lắng Liễu Vân có ý kiến với việc Cảnh Hoàng không có động tĩnh gì, nên giải thích một phen.

Liễu Vân đều có thể lý giải, chỉ nói là tạm thời có việc, trong thời gian ngắn có thể sẽ không trở về Cảnh Hoàng.

Chuyện Ma tu, từ từ tính.

Tiêu Ngạn Văn chỉ đơn giản hỏi han một câu, hỏi nàng có cần hỗ trợ hay không, hoặc là có nhu cầu gì về linh khí có thể tìm hắn vân vân và mây mây.

Liễu Vân lễ phép đáp lại, còn nói thêm mấy câu cảm ơn.

Nàng rốt cuộc cũng phát hiện ra Tiêu Ngạn Văn là người rất thật thà, chỉ vì nàng chăm sóc Cố Sơ Cảnh tốt, nên hắn vẫn luôn muốn báo đáp.

Rõ ràng nàng đã nhận được không ít thù lao rồi.

Còn lại là tin nhắn của Cố Sơ Cảnh, phong cách liền có chút kỳ lạ.

"Thánh nữ, muội đang ở đâu vậy? Sao không trở về phi thuyền?"

"Không phải chứ, Liễu tiểu Vân, muội sẽ không bị kẹt trong tiểu cảnh đấy chứ? Chẳng lẽ không ra ngoài được?"

"Liễu Vân, rốt cuộc muội đi đâu vậy?"

Liễu Vân: "..." Người này là ai, nàng có quen không?

Tại sao càng quen thuộc, người này càng có tiềm chất của husky?

Đột nhiên có chút hiểu được những lời nhận xét của các đệ tử Cảnh Hoàng Thánh Địa đối với vị Thánh tử này, có đôi khi quả thật rất ngốc.

Hoặc là nói, đeo mặt nạ ngốc nghếch lâu ngày, ít nhiều gì cũng nhiễm chút bản chất.

A Khởi: "Cửu Châu Linh Đàm đều là linh thức ấn ký, nếu như người chết, linh thức ấn ký sẽ biến mất, tin nhắn cũng không gửi đi được, tại sao Cố Sơ Cảnh lại cho rằng ký chủ gặp chuyện? Hắn đang nguyền rủa ký chủ sao!"

Liễu Vân: "Không cần để ý, người như hắn, chỉ là thuận miệng nói ra thôi, càng thân thiết càng không kiêng nể gì, hà tất phải so đo?"

A Khởi: "... Làm bằng hữu của hắn, tâm phải thật lớn."

Ký chủ nhà nó đối với người mình rất ít khi phản bác?

Sao lại ngược lại vậy?

Con người, thật phức tạp.

Liễu Vân mỉm cười, suy nghĩ một chút mới trả lời: "Có việc, bình an, đừng lo lắng."

Biết sư huynh và Lê Tuyết Liễu đều đã nhận được tin nhắn, Cố Sơ Cảnh cầm truyền tin linh ngọc chờ đợi, nhìn thấy tin nhắn này trong nháy mắt im lặng.

Hắn còn có thể nói gì nữa đây?

Tiêu Ngạn Văn uống một ngụm linh trà trong tay, liếc mắt nhìn sư đệ đã yên tĩnh trở lại, cười đến mức đuôi mắt như tràn ra mật ngọt.

Lê Tuyết Liễu làm như không thấy.

Tiêu Ngạn Văn chính là người cười lên khiến người ta cảm thấy rất dễ gần, rất ngọt ngào, thật ra không liên quan lắm đến suy nghĩ trong lòng hắn.

Lúc này, nói không chừng đang xem náo nhiệt của Cố Sơ Cảnh!

Ừm, vẫn là sư muội sư đệ cùng một mạch với nàng khiến người ta bớt lo.
« Chương TrướcChương Tiếp »