Chương 14: Thật ra người họ Phàm tên Nhĩ Tái phải không?

A Khởi chạy lung tung khắp nơi, lẩm bẩm, "Cằm đâu rồi, cằm của ta đâu rồi?"

Ký chủ ngầu đến mức nó đã không biết phải nói gì nữa.

Dưỡng thương thôi cũng có thể thăng cấp?

Vậy những người cố gắng thì biết làm sao?

Với thiên phú như thế này, Sở Từ Ngôn còn chê?

Nữ chính này rốt cuộc là có bao nhiêu kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu vậy!

A Khởi nháo loạn một hồi, nghiêm túc nói: "Sở Từ Ngôn cho rằng cách thức nguyên chủ trở thành Thánh nữ có gì đó không đúng, đây tuyệt đối là thành kiến lớn nhất thế giới."

Liễu Vân uể oải nói: "Không sao cả, nếu Sở Từ Ngôn là nam chính, ta còn mong hắn càng xem nhẹ ta thì càng tốt."

"Bây giờ đối đầu với Sở Từ Ngôn, chính là số mệnh pháo hôi, bị xem nhẹ một chút nói không chừng còn có đường sống."

"Chỉ sợ sau chuyện từ hôn, đã bị liệt vào danh sách đen rồi."

A Khởi: "Ký chủ hình như cũng không vội..."

Liễu Vân cười khẩy: "Vội cái gì, đã như vậy rồi, vội vàng cũng không thay đổi được gì."

"Còn về việc đột phá, luôn cảm thấy cũng không khó lắm, có thể là do ta phải đi con đường phản diện, ít nhiều cũng phải có chút khí chất của phản diện chứ."

A Khởi: "..."

Ký chủ, thật ra người họ Phàm tên Nhĩ Tái phải không?

**(*Phàm Nhĩ Tái là tên một loại thuốc trị cảm cúm rất phổ biến ở Trung Quốc, ý A Khởi muốn nói Liễu Vân rất bình thường, không có gì đặc biệt)**

Tùy ý tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, Liễu Vân vừa thưởng thức phong cảnh đẹp như mơ hiện ra trước mắt, vừa lấy truyền âm ngọc ra xem cho biết thêm kiến thức.

Cửu Châu Linh Đàn chỉ là cách gọi chung, bao gồm toàn bộ Cửu Châu đại lục.

Nhưng trên thực tế, Cửu Châu đại lục quá lớn, dân số vô số, ai có linh ngọc đều có thể tự do trò chuyện, vậy thì không biết sẽ hỗn loạn đến mức nào.

Cho nên, lần đầu tiên tiếp xúc với Cửu Châu Linh Đàn sẽ có một cơ hội lựa chọn.

Các châu sẽ được phân chia thành từng khu vực.

Không có việc gì thì cứ chơi ở châu của mình, việc vượt châu không nói đến có đủ thời gian hay không, linh thức tiêu hao cũng sẽ tăng lên gấp bội.

Liễu Vân xuýt xoa: "Sao lại giống với phí chuyển vùng thế nhỉ?"

"Mà nội dung trong châu mình đã phong phú đến mức không thể tưởng tượng nổi rồi, lấy đâu ra tinh lực mà đi tò mò chuyện nhà người ta?"

"Chậc chậc, Cảnh Hoàng Thánh Địa vậy mà lại có chuyên mục riêng, lợi hại thật!"

Người không phải là đệ tử của Cảnh Hoàng Thánh Địa thì không thể vào Cảnh Hoàng Linh Đàn, bên trong bao gồm tất cả các hoạt động của môn phái.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc nhận nhiệm vụ, xem thông tin Thánh Địa, ghi chép điểm cống hiến, đổi đồ, giao lưu tu luyện,...

Liễu Vân tò mò: "Đây có phải là do vị thiên tài nào đó từ xã hội hiện đại phát minh ra không?"

"Thánh Địa Linh Đàn chẳng phải giống hệt giao diện bang phái trong game sao?"

"Chỉ là Cảnh Hoàng Thánh Địa người đông, Linh Đàn đặc biệt náo nhiệt."

A Khởi: "Ừm, đúng là rất giống, Linh Đàn này hình như đã tồn tại rất lâu rồi, còn lâu hơn cả Cảnh Hoàng Thánh Địa nữa!"

Liễu Vân chớp chớp mắt: "Vậy là ngươi có thể lên Linh Đàn sao? Không cần linh ngọc cũng được? Giống như mạng internet của thế giới hiện đại?"

A Khởi ngẩn người: "Nói như vậy, hình như là vậy!"

"Gần giống như mạng internet của thời hiện đại... Chỉ là linh thức là duy nhất, mỗi người trên Linh Đàn không thể tạo tài khoản ảo được."

Liễu Vân: "Nói như vậy, dùng linh ngọc làm phương tiện, kỳ thật thứ thật sự lên Linh Đàn, chính là linh thức của mỗi người."

A Khởi như có điều suy nghĩ: "Chỉ là năng lượng dao động khác nhau mà thôi."

Cho nên nó mới không bị hạn chế sao?

Liễu Vân mỉm cười hài lòng: "Vậy thì tốt quá, ít nhất ngươi có thể phát huy sở trường, không đến nỗi vô dụng như vậy."

"Nếu không có mạng, thì đúng là vô dụng thật."

Nếu A Khởi có năng lực tự do ra vào Linh Đàn, rất nhiều việc sẽ trở nên thuận tiện.

Giống như A Khởi có thể tự do dạo chơi trong thế giới mạng vậy.

Thế giới này có thể có đại lão, nhưng A Khởi đủ ẩn nấp.

A Khởi: "..."

Không cần an ủi nó, nó cảm thấy mình vừa bị đả kích chí mạng.

Liễu Vân ngân nga ca hát, đột nhiên lấy ra một chiếc võng, tìm hai cái cây buộc lại, nhảy lên nằm xuống một cách nhàn nhã.

Thuận tay còn lấy ra một gói... Ừm, que cay?

A Khởi lập tức đơ ra, đang trong quá trình khởi động lại.

Phong cách của ký chủ nhà nó có phải ngày càng kỳ quái rồi không?

"Ký, ký..."

Liễu Vân nhắm mắt lại, linh thức dạo chơi trên Linh Đàn, gió ấm thổi qua, ăn que cay thơm phức, cảm thán nhân sinh a, nên như vậy mới đúng.

Thế giới huyền huyễn thật thần kỳ, sử dụng linh ngọc cũng không cần phải cầm trên tay.

Linh thức kết nối chẳng phải chính là não bộ sao?

Giải phóng đôi tay và đôi mắt, lại thêm cái miệng có thể làm rất nhiều việc.

"Này? Nói chuyện cho rõ ràng."

A Khởi vô thức đứng thẳng người, nhẹ giọng nói: "Ký chủ, Thánh nữ a, tiên tử a, không phải nên là tiên khí phiêu dật, thần tiên hạ phàm sao?"

"Ký chủ, võng thì thôi đi, que cay này... có phải là, không, quá tốt, a?"

Liễu Vân im lặng, tiểu thống tử này có phải bị nhốt trong "tiểu hắc ốc" đến ngốc rồi không?

Câu nói này ngắt quãng... Rốt cuộc là muốn biểu đạt mấy tầng ý nghĩa?

"Nơi này là Diệu Vân phong, trong linh ốc của bổn Thánh nữ, cho dù là Sở Từ Ngôn không cường công cũng đừng hòng vào được."

"Ăn gói que cay thì đã sao? Thần tiên hạ phàm là diễn cho ai xem?"

A Khởi nghẹn lời: "Hức~"

Ký chủ vậy mà đã xác định cái gọi là hình tượng Thánh nữ phải "diễn" rồi sao?

"Nhưng mà đồ ăn của phàm nhân không phải sẽ sinh ra tạp chất sao? Đối với tu luyện không có lợi."

Liễu Vân nhướng mày: "Phiền chết đi được, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không giải quyết được, muốn ngươi làm hệ thống để làm gì?"

"Hiếm khi cuộc sống ở đây lâu dài, hưởng thụ một chút cũng không được sao?"

May mà nàng lanh lợi, ở mỗi thế giới đều tích trữ không ít đồ vật, ăn uống, có thể nghĩ đến, không thể nghĩ đến gặp được đều tích trữ, sợ bị hệ thống không đáng tin cậy này ném đến thế giới mạt thế tai ương.

May mắn thay, vẫn ổn.

Bây giờ cuộc sống thần tiên lý tưởng như vậy, còn gì bằng!

Lúc cần cố gắng thì cố gắng, lúc nghỉ ngơi thì nằm ì, cuộc sống như vậy mới là đỉnh cao.

A Khởi ấp úng nói: "Được được được, ký chủ nói gì cũng đúng."

Trước đó tại sao nó lại kinh ngạc khi thấy ký chủ cố gắng?

Có gì đáng kinh ngạc chứ?

Liễu Vân chậm rãi đu đưa: "Rảnh rỗi thì giúp ta điều tra cái tên Thánh tử Cố Sơ Cảnh kia, xem trên Linh Đàn có thông tin gì không?"

Thấy ký chủ tuy nằm ì nhưng vẫn lo lắng việc chính, A Khởi lại sống lại, lập tức tận tâm tận lực đi thu thập tình báo.

Liễu Vân hài lòng mỉm cười, được rồi được rồi, A Khởi đúng là càng ngày càng ngoan.

Gần như đã quên mất bộ dạng ngạo mạn lúc mới gặp.

Không bao lâu sau, A Khởi chạy về, hưng phấn nói: "Ký chủ ký chủ, cái tên Cố Sơ Cảnh này cũng rất là ly kỳ!"

"Ký chủ có cảm thấy hắn ta có vấn đề gì không?"

Liễu Vân: "Ta là Thánh nữ, hắn là Thánh tử, tìm hiểu một chút cũng không có gì sai."

"Người này có thể ở trong đại điện công khai cướp lời nói, dùng cách này để giải quyết vận mệnh bị đính ước của mình... Ngươi thật sự cho rằng hắn ngu ngốc đến mức không tự biết sao?"

"Đã nói rồi, tất cả mọi thứ ở Cảnh Hoàng Thánh Địa đều là chế độ cạnh tranh, thật sự ngu ngốc, làm sao có thể làm Thánh tử được?"

A Khởi ngẫm nghĩ: "Cũng đúng ha!"

"Vậy thì người này giả bộ cũng giỏi quá, trong Thánh Địa mọi người đều cho rằng hắn ta rất ngốc."

"Nhân duyên và cảm giác tồn tại so với ký chủ còn tốt hơn nhiều."

"Bảy tuổi vào Thánh Địa, bởi vì kiểm tra ra thiên phú cấp Tử, được Đại trưởng lão thu làm đồ đệ thứ hai."

"Cũng là ba năm trước tham gia đại hội nội môn trở thành Thánh tử, cũng thuộc về trường hợp bất ngờ, trước đó không ai cho rằng hắn ta có thể, xem lại hình ảnh, lúc đó ngay cả Đại trưởng lão cũng kinh ngạc."

Liễu Vân cười khẽ: "Chẳng trách mọi người vẫn luôn nói Thánh tử Thánh nữ ba năm trước là kém nhất trong lịch sử Cảnh Hoàng Thánh Địa."

"Chậc chậc, những người này sao lại không nghĩ đến trong trường hợp như đại hội nội môn, thật sự muốn tạo bất ngờ là chuyện khó khăn cỡ nào?"

"May mắn có thể dựa vào một hai lần, chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều có thể dựa vào may mắn?"