Chương 9

Căn cứ vào bối cảnh của tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, khởi đầu của nam chính nhất định phải tồn tại một bóng ma nào đó ăn sâu bén rễ từ khi còn nhỏ, để cho nữ chính ở bên cạnh phát huy tác dụng chính là chữa lành vết thương lòng – Hứa Sí chính là người bị hại trong kịch bản này.

Khi còn nhỏ nói như thế nào thì anh cũng là một đứa con ngoan điển hình kiêm thần đồng, ai ngờ sau khi bố mẹ cùng nhau gây dựng sự nghiệp thành công, người bố công thành danh toại liền vứt bỏ người vợ nghèo liên tiếp đi nɠɵạı ŧìиɧ, cuối cùng ép mẹ của Hứa Sí phải tự sát trong phòng khách.

Cũng chính từ khi đó trở đi, có lẽ là vì trả thù, Hứa Sí lựa chọn con đường đã từng khác biệt hoàn toàn với mình. Cực kỳ bất hoà với bố, dùng bạo lực phát tiết nội tâm bất mãn, vứt bỏ việc học sa vào chơi bời, dần dần trở thành trùm trường nổi tiếng xa gần trong trường học.

Mẹ chết và bố phản bội là bóng ma tâm lý mà cả đời này anh khó có thể thoát khỏi, dùng bối cảnh gia đình như vậy để đem ra làm trò đùa, đúng là rất quá đáng.

Có điều...

Ôn Du lặng yên không một tiếng động mà thở dài. Sáng sớm cách lúc này không lâu cô mới tự thề đảm bảo là hôm nay sẽ trả áo khoác lại, nhưng bây giờ đã xảy ra sự cố lớn như vậy, hiển nhiên không phải thời cơ tốt để có thể bình tĩnh giao lưu cùng với Hứa Sí.

Nhớ tới cặp mắt u ám thô bạo kia của thiếu niên, cô không khỏi cảm thấy có vài phần lo lắng đối với mục tiêu khuyên bảo anh nỗ lực học tập.

Chỉ hy vọng anh đừng quá hung hăng.

Hứa Sí nghe nói có người đến tìm mình, vừa ra khỏi phòng học thì đã nhìn thấy Ôn Du đang đứng ở hành lang.

Cô đang ôm trong tay một chiếc áo khoác đen, bởi vì có dáng người nhỏ xinh nên trông cô có vẻ như đang vô cùng vất vả, thoạt nhìn giống như cả người cô còn nhỏ hơn chiếc áo khoác kia nữa. Có lẽ vì chờ đợi quá nhàm chán nên cô nghiêng đầu nhìn đủ loại người ra vào tòa nhà dạy học phía dưới lầu, không biết đang nghĩ tới điều gì mà khóe môi lại cong lên.



Ngọn đèn sợi đốt trong hành lang lặng lẽ tỏa ra ánh sáng trắng ngà, có chút dừng trên khuôn mặt vốn đã cực kỳ trắng của cô, hơn nữa chiếc áo khoác màu đen trong tay cũng tôn lên điều đó, cả người cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng của huỳnh quang.

Cảm nhận được sau lưng có tiếng bước chân đang tiến tới gần, Ôn Du quay đầu lại.

"Đồ của cậu đây."

Cô nói xong thì đưa áo khoác về phía trước, hình như còn cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định như thể có chút sợ anh, giọng nói cũng mềm mại, đối với bối cảnh ồn ào lại càng có vẻ yếu ớt hơn.

Nhất định là cô đã bị chuyện hồi trưa dọa sợ rồi. Hứa Sí tồn tại một suy nghĩ, không nên để cô thấy cảnh đó.

Nghĩ xong thì lại cảm thấy ý nghĩ này thật không sao nói rõ được, trong chốc lát anh lại phiền muộn, nghẹn một bụng không nói được lời nào, chỉ có thể yên lặng cầm lấy áo khoác rồi quay người bước đi.

Lúc quay người lại xong thì anh lập tức thấy hối hận vì sao bản thân lại không nói thêm vài câu.

Nhưng mà sự mất mát cũng chỉ thoáng qua giây lát—— Ngay khi anh sắp đi vào phòng học thì cô gái phía sau nhẹ giọng gọi: "Hứa Sí!"

Hai chữ này như cọng rơm cứu mạng, Hứa Sí phải mất một giây mới đè lại được khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, đứng yên tại chỗ quay đầu lại nhìn về phía cô.

Ôn Du vẫy tay với anh: "Cậu lại đây."



Hứa Sí nhíu mày, thân phận của anh là cái gì cơ chứ, sao cần phải nghe lời một cô gái không có quan hệ gì cơ chứ, thật sự quá mất mặt.

Sau đó anh vẫn ngoan ngoãn đi qua.

Ôn Du không nói lời nào, chỉ cúi đầu lục lọi tìm thứ gì đó trong túi đồng phục học sinh.

Bởi vì trong hành lang gió lạnh thổi quá lâu, nên hai gò má của cô có chút ửng hồng, chóp mũi cũng vì lạnh mà có hơi ửng hồng. Một cơn gió thổi qua khiến cho mái tóc dài trên trán của Ôn Du bay lên, anh nhìn thấy hàng mi dài và nhỏ bé đang rủ xuống của cô, giống như hai cánh bướm tĩnh lặng, đáy mắt lại có bóng mờ giống như trăng lưỡi liềm.

Hiện tại đúng lúc tan học, nên hành lang và trong phòng học đều có tiếng người huyên náo ồn ào, xung quanh anh tràn ngập đủ loại tiếng bước chân, tiếng cười nói và tiếng đọc sách, nhưng kỳ quái chính là, khi Hứa Sí đứng trước mặt cô, thì tất cả tiếng động bên cạnh người đều biến mất và âm thanh trở lại yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt khe khẽ của đầu ngón tay cô gái khi lướt qua quần áo, giống như có một hơi thở mơ hồ nào đó phả vào tai.

Cô quá yên lặng, gần như có sức hấp dẫn không thể kháng cự lại được.

"Cái này tặng cho cậu."

Hứa Sí nhìn xuống phía dưới, trong lòng bàn tay của cô có cầm một miếng băng cá nhân.

"Mặt của cậu.” Cô khẽ chớp mắt, dùng ngón tay còn lại chỉ vào khoảng không bên gò má bên trái của mình: “Nơi này có vệt máu, có lẽ là do lúc trưa để lại.”

Mang theo băng cá nhân bên người là thói quen mà Ôn Du đã hình thành từ đời trước, cô thường tuân theo các quy tắc nên rất ít bị thương, vì vậy băng cá nhân rất ít được sử dụng, nhưng cô không đến là nó sẽ phát huy tác dụng ở trên giường Hứa Sí.