Chương 49

“Ngày đầu tiên học hành tất nhiên là tâm trạng không vui sẽ chiếm phần lớn. Nhìn những điểm kiến thức phức tạp cùng những công thức rối rắm như con rết, tớ cảm thấy mình giống như một đứa ngốc, nhưng khi nghĩ đến một ngày nào đó có thể đuổi kịp cậu, thì tớ lại cảm thấy rất vui vẻ.

Bạn bè của tớ, họ hiểu được cách nghĩ của tớ về việc bắt đầu chăm chỉ học hành, sau đó cười nhạo tớ một trận, còn đặt cược năm hào nói rằng tớ sẽ không trụ nổi một tuần.

Đợi đám người đó sau này có người cô gái mà họ thích, tớ cũng sẽ cười nhạo họ như thế này.”

Hứa Sí vừa viết vừa nghĩ, tuyệt đối không được để Ôn Du nhìn thấy những nội dung này, nếu không mặt mũi của anh sẽ hoàn toàn bị mất sạch. Câu cuối cùng anh còn đặc biệt viết rất nghiêm túc, đặt bút cũng nặng hơn, viết xong nhìn vào năm chữ “cô gái mà tôi thích”, vành tai đỏ bừng.

Còn nữa đó là... so với nét chữ ngay ngắn khuôn khổ của Ôn Du thì nét chữ của anh giống như nét vẽ nguệch ngoạc vẽ bậy vẽ bạ của đứa trẻ mười tuổi, xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng ra làm sao cả.

Tại sao cô có thể ưu tú như vậy kia chứ.

Hứa Sí thở dài một hơi, chiếc bút bi khéo léo xoay giữa những ngón tay mảnh khảnh, vẽ một vòng cung thoáng qua. Sau đó lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Cậu cứ yên tâm chạy về phía trước, sớm muộn gì tớ cũng đuổi kịp cậu.”

*

Cuối cùng cũng chống chọi qua giờ tự học buổi tối dài lê thê đầy nhàm chán, Hứa Sí ôm lấy quyển sách toán, đi thẳng đến cửa phòng học lớp A7.

Thật ra, sau khi đọc qua một lượt chương đầu tiên, anh đại khái có thể hiểu được các điểm kiến thức của chương này. Nhưng đi hỏi bài môn toán là lý do duy nhất hiện nay mà anh có thể tiếp xúc với Ôn Du gần hơn một chút, vì vậy Hứa Sí dứt khoát chọn câu hỏi tư duy khó nhất trong phần các câu hỏi luyện tập ở cuối chương để đi hỏi cô.

Lúc cô đi ra khỏi phòng học, trên mặt mang theo nụ kinh ngạc vui mừng, cong cong miệng nói với anh: “Chúng tớ mới nhắc đến cậu xong thì cậu lại xuất hiện, thật trùng hợp.”

Hứa Sí cụp mắt nhìn cô, trong lòng khẽ động, cười nhẹ một cái: “Nói cái gì về tớ đấy?”



“Nói cậu rất được lòng người khác.” Ôn Du nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của Lư Vi Vi khi nhìn thấy Hứa Sí, mím môi tiếp tục hỏi: “Tìm tớ làm gì đấy?”

“Tớ có một đề toán không biết làm.”

Cô cầm lấy quyển sách toán, nó thực sự là một cuốn sách rất phù hợp với tính cách của Hứa Sí. Học kỳ này đã sắp đến cuối kỳ rồi, nhưng sách giáo khoa của anh vẫn còn mới tinh, một chút nếp nhăn cũng không có, gần như y nguyên như lúc mới mua.

Các câu hỏi phần luyện tập sau giờ học trong chương đầu tiên bị nháp đầy những nét rồng bay phượng múa, khiến các câu hỏi chìm trong đống mực đen ấy.

Ở các góc của trang sách còn có rất nhiều dòng chữ nhỏ như “Buổi tối ra ngoài chơi net không”, “Trưa nay ăn gì” giống như là hình dạng của các nét vẽ đơn giản nguệch ngạc, rõ ràng là bị Hứa Si coi là một một quyển sách chuyển lời để nói chuyện khi đang lên lớp mà.

Cô xem lướt qua một lượt các bước giải đề đầy qua loa của anh, ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Cậu mới bắt đầu học lại từ hôm nay à?”

Hứa Sí gật đầu, tay trái đút vào trong áo khoác, bóng đen bao phủ lấy cả người cô.

—— Suýt chút nữa thì Ôn Du quên mất, trong bản gốc, Hứa Sí là một thiên tài căn chính miêu hồng*. Trong lúc viết bài tác giả đã một mực theo đuổi hình tượng nam chính hoàn hảo, hoàn toàn phớt lờ cực hạn bình thường của chức năng cơ thể con người, khắc họa hình tượng Hứa Sí mặc dù là một tên ngạo nghễ bất cần đời nhưng lại rất thông minh với chỉ số IQ cao, đó cũng là lý do tại sao ở phần cuối cô có giải thích “Tại sao nam chính từ nhỏ đến lớn không chịu chuyên tâm học hành nhưng lại có thể thành công trong sự nghiệp”.

(*) Căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.

Đúng là càng so sánh càng thấy tức mà, những điểm kiến thức mà học sinh bình thường học mấy ngày liền mới có thể nắm vững, nhưng anh chỉ cần một ngày là cơ bản có thể hiểu hết, quả nhiên không thể tìm được logic và cảm giác chân thực trong thế giới hư cấu mà.

“Câu hỏi này tương đối khó, hiện tại sắp đến giờ lên lớp rồi, tớ sợ là làm không xong ngay được.” Ôn Du vui vẻ thở dài một hơi, dời tầm mắt: “Sau giờ học cậu có thời gian không? Giữa giờ học cuối cùng kết thúc và thời gian đóng cửa ký túc xá có khoảng bốn mươi phút trống, chúng ta có thể thảo luận câu hỏi khó này trong thời gian đó.”

Hai mắt của Hứa Sí ngay lập tức bị những lời này đốt cháy. Anh cố kiềm chế sự kích động trong lòng, điều chỉnh giọng nói run rẩy của mình, giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy... sau khi tan học tớ đến lớp A7 tìm cậu?”