Chương 44

Bây giờ Hạ Tiểu Hàn nhờ cậu dạy kèm, trong lòng Lục Ninh chắc đã sớm nở hoa, nhưng cậu vẫn giả vờ không có chút hứng thú nào. Con đường theo đuổi vợ còn dài và lắm trắc trở, cố lên nhé chàng trai, đừng lái xe vào lò hoả táng là được*.

(*) Lái xe vào lò hỏa táng: ý nói đừng tự đâm đầu vào chỗ chết.

“Muốn học kèm thì đóng tiền cho tớ hoặc là cầu xin tớ, chọn một trong hai.”

“Hứ, Lục Ninh cút đi!”

*

Nếu không phải trong giờ tự học buổi tối đột nhiên bị hai bạn nữ trông hư hỏng gọi ra khỏi phòng học, Ôn Du một lòng một dạ tập trung vào việc học suýt chút nữa đã quên mất mình đang ở khuôn viên trường trong thế giới tiểu thuyết tình yêu lãng mạn.

Cô nhìn lướt qua hai người họ từ trên xuống dưới, họ có ngoại hình trung bình, không mặc đồng phục học sinh, cách cô ta khoanh tay trước ngực khiến cô nhớ đến bà chủ Bao Tô Bà khó chịu trong "Tuyệt đỉnh Kungfu".

Cô gái bên trái liếc mắt nhìn cô: "Nghe nói gần đây cô rất thân thiết với Hứa Sí?"

Ôn Du thành thật đáp: “Bạn bè bình thường.”

Cô có một ít ấn tượng về tình tiết này. Sau khi mối quan hệ giữa nam nữ chính trở nên mập mờ, Hạ Tiểu Hàn đã bị rất nhiều người yêu mến Hứa Sí khıêυ khí©h công kích ác ý, sau đó tất cả đều được anh hùng cứu mỹ nhân.

Đây là chi tiết tiểu thuyết ngôn tình cũ, luôn có một hai nữ phụ xấu xa không biết bản thân có thân phận gì mà lại nhúng tay vào, sau đó trở thành bia đỡ đạn cho tình yêu giữa nam nữ chính.

Ôn Du cảm thấy đáng thương cho các cô ấy, tốt bụng hỏi: "Hai người thích Hứa Sí sao?"



Cô gái bên phải nhìn người bạn bên cạnh, lớn tiếng nói: "Là cậu ấy. Khuyên cô nên biết điều một chút, đừng cố tình tiếp cận cậu ấy. Bạn của tôi đã theo đuổi Hứa Sí hai năm, mối quan hệ giữa họ không phải là thứ mà những người như cô có thể tùy ý xen vào.”

Ôn Du gật đầu tỏ ý đã hiểu. Trong cốt truyện kiểu này, nữ chính thường ở thế yếu sẽ tạo hình bông sen trắng để chứng tỏ mình với nam chính đều trong sạch, sau đó sẽ bị đối phương sỉ nhục. Nhưng mà Ôn Du không phải là nữ chính, là một người nhận giáo dục tri thức tốt từ nhỏ, cô quyết định...

Giải thích lý lẽ cho họ.

"Thứ nhất, tôi và cậu ấy thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi. Thứ hai, nếu cô theo đuổi Hứa Sí đã hai năm, nhưng quan hệ với cậu ấy vẫn không tốt bằng người có quan hệ tàm tạm với cậu ấy như tôi, vậy tôi thấy cô không cần phải tiếp tục cố gắng nữa. Thanh xuân của con gái là quý giá nhất, đừng lãng phí thời gian cho một người không mang lại hy vọng cho mình. Hơn nữa ở cấp ba việc học tập của cô là quan trọng nhất, chẳng lẽ tương lai của cô không bằng một mối tình đơn phương sao? Hãy nghe lời tôi, đừng gây chuyện, học hành chăm chỉ đi.”

Cô gái bên trái không ngờ cô lại ra quân bài không theo lẽ thường như vậy, vẻ kiêu ngạo xấu xa ban đầu của cô ta hoàn toàn bị xáo trộn bởi những lời thuyết phục này. Chẳng lẽ... cô gái này không phải hồ ly tinh mà là một con mọt sách ngu ngốc?

“Vô liêm sỉ, ăn nói lung tung!" Chính chủ còn chưa hành động gì nhưng người bạn bên cạnh lại tức giận giậm chân, xông tới giơ tay lên với Ôn Du: "Mày đừng quá kiêu ngạo!"

—— Trước khi cái tát giáng rơi xuống, cổ tay cô ta đã bị nắm chặt.

Ôn Du bất đắc dĩ thở dài, dùng tay phải siết chặt cổ tay của cô gái đó.

Cô từ nhỏ đã được nuông chiều, số lần bị mắng cực ít ỏi chứ đừng nói đến bị tát. Sự giáo dục tốt từ gia đình đã dạy cô phải lịch sự với người khác, nhưng cô cũng hiểu rõ tự trọng tự ái, đạo lý ăn miếng trả miếng.

Khi người yêu mến nam chính đến gây chuyện thì chắc chắn sẽ tát một phát, không phí sức nhiều năm cô đọc sách như vậy mới có thể nhanh chóng đưa ra phản ứng kịp thời, vả lại thân phận hiện tại của Ôn Du không phải là một nữ chính ngoan ngoãn như tiểu bạch thỏ.

Cô là một nhân vật phản diện, kể từ khi được sinh ra đã rất kiêu ngạo.

“Trong cuộc sống các cô chỉ có yêu đương thôi sao? Chẳng lẽ vì tình yêu mà bỏ đi tính người, muốn trở thành một cô gái độc ác như vậy sao? Hãy nghĩ xem, tại sao phải bỏ đi lòng tự trọng của mình để chạy theo mục tiêu không thể đạt được? Các cô cũng có cuộc sống của riêng mình mà phải không?” Sau một loạt câu hỏi liên tiếp, ánh mắt Ôn Du xoay chuyển, nụ cười dần nhạt đi, nhìn cô gái mang vẻ mặt tái nhợt trước mặt: “Đừng gây chuyện nữa, xin lỗi tôi đi.”