Chương 28

Ôn Du lườm anh một cái: “Em không có ý này. Dựa vào bạo lực một cách mù quáng để giải quyết tranh chấp là lối sống của người nguyên thủy, dùng bạo lực để khống chế bạo lực chỉ làm tăng mức độ nghiêm trọng của sự việc, cách làm của Hứa Sí quả thực có vấn đề, nhưng mong cô có thể hiểu cho cậu ấy, dù sao ý định ban đầu của cậu ấy cũng không xấu."

Cô lại còn nói anh là người nguyên thủy. Cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị coi thường nghiêm trọng, Hứa Sí xoay người hướng về phía Ôn Du, không đổi sắc mặc phản bác: “Có một số người chỉ có thể bị khuất phục bằng bạo lực, cậu trông cậy vào việc tớ sẽ nói lý lẽ với lũ khốn chuyên bắt nạt học sinh khác, cậu nghĩ họ có nghe không?”

“Cách tốt nhất để đối phó với loại người này là nói mọi chuyện với phụ huynh và nhà trường. Nếu như vì lần này cậu nhúng tay, những thiếu niên xấu xa kia càng thêm căm hận cậu học sinh đó, sau đó lại trả thù mạnh tay hơn thì phải làm sao? Cậu cũng không thể luôn luôn bảo vệ cậu ấy."

Cuộc tranh cãi giữa hai người đang diễn ra sôi nổi, rất nhiều giáo viên trong văn phòng đều dừng công việc, ngẩng đầu nhìn với vẻ hóng chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười khó nói. Chủ nhiệm Giáo vụ nhiều lần muốn can ngăn nhưng đều bị phớt lờ: ...

Hứa Sí luôn dùng việc chửi thề không lành mạnh trong các cuộc tranh cãi lần đầu tiên cảm thấy tranh luận với người khác rất thú vị, đang định tiếp tục cãi lại thì Ôn Du đã từ từ hạ giọng nói: “Nhưng mà... dù sao đi nữa thì cậu có thể ra tay bảo vệ cậu ấy cũng đã rất tuyệt rồi. Nhưng không phải lúc nào cũng cần đánh nhau, sáng nay không có lý do gì mà cậu đã đánh một cậu học sinh mặt đầy máu phải không?”

Cho dù anh có kiêu ngạo thế nào, dù tính tình thiếu niên có nổi loạn đến đâu cũng sẽ bị dập tắt sau khi nghe những lời dịu dàng chân thành này.

Hứa Sí hiếm khi rút lui, anh nụ cười hờ hững rồi nhẹ giọng đáp: "Ừ, tớ biết rồi."

Thấy Hứa Sí không nói nữa, cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, chủ nhiệm Giáo vụ thở phào nhẹ nhõm, xua tay đuổi họ như khách: “Được rồi, được rồi, lần này chúng tôi sẽ xử lý thích hợp, cảm ơn bạn học Ôn Du đã cung cấp thêm thông tin cho chúng tôi. Nếu không còn gì nữa các em về đi.”

"Cảm ơn cô!" Ôn Du híp mắt cười ngọt ngào, còn không quên quay người chào tạm biệt giáo viên môn Toán: "Thưa thầy, tối mai em sẽ quay lại nhờ thầy chỉ bài, thầy vất vả rồi!"

Vẻ mặt Trần Nhiên tràn đầy hóng chuyện: "Không vất vả, không vất vả, đây là việc thầy nên làm!"

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, vẻ mặt chủ nhiệm Giáo vụ phức tạp lẩm bẩm: "Hai đứa này…"

Trong văn phòng, các giáo viên ngầm hiểu cười với nhau, tràn ngập không khí vui vẻ: "Tôi thấy thật thú vị."

“Tôi cũng chỉ ngồi tại bàn chấm bài như mọi khi mà không ngờ lại ăn phải thức ăn cho chó của học sinh.”



"Nhìn thì giống đang tranh luận nhưng thực chất là tán tỉnh lẫn nhau, giới trẻ bây giờ biết cách chơi thật.”

“Hứa Sí lại có thể ngoan ngoãn như vậy, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Chủ nhiệm Giáo vụ ho khan một tiếng: "Yên lặng, yên lặng, đây còn là dáng vẻ của một giáo viên sao?"

Chỉ có trên mặt giáo viên môn Toán Trần Nhiên hiện lên vẻ đau lòng: "Không được, tôi không đồng ý, Ôn Du là học sinh muốn cống hiến thời gian cấp 3 của mình cho việc học Toán!"

Nói đến Hứa Sí và Ôn Du, hai người cùng rời khỏi văn phòng, Hứa Sí còn chưa kịp nói cảm ơn thì cô nhóc bên cạnh như nhìn thấu được tâm tư của anh, cô trả lời trước: "Không cần cảm ơn."

Khi cô nói chuyện vẫn mang theo ý cười, đôi mắt như lưỡi liềm tràn ngập niềm hạnh phúc không chút hạt bụi, dưới ánh đèn dây tóc trong hành lang, nó giống như chứa đầy ngôi sao trắng tinh.

Hứa Sí cười nói: "Sao trước đây tớ không phát hiện cậu rất có tài ăn nói như vậy nhỉ?"

“Cậu cũng không kém cạnh mà, bạn học Hứa Sí.” Cô nhìn hoàng hôn xa xa đã bị lặn mất, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay tại sao cậu lại đánh nhau?”

"Còn không phải là vì..." Lời vừa định thốt ra đã bị anh ép trở về trong cổ họng, Hứa Sí giả vờ thản nhiên đáp: "Nhìn cậu ta không vừa mắt."

Anh không muốn cho cô biết có người nói những lời khó nghe sau lưng mình, như thế sẽ khiến cô buồn bã.

"Bạo lực thường có thể tránh, lưỡi dao tàn nhẫn, tớ lo lắng cứ như vậy cậu sẽ tự làm mình bị thương.” Cô quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng: “Câu không để ý đến an toàn của bản thân, nhưng ở chỗ tớ không có nhiều băng cá nhân đâu đấy."

Giọng nói của cô cực kỳ mềm mại quanh quẩn bên tai anh, trong ánh chiều tà hư ảo, Hứa Sí nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, dáng vẻ thật nhỏ bé, giống như có thể ôm gọn vào trong lòng anh.

Bỗng nhiên anh muốn ôm cô vào lòng.