Tình hình bên Hứa Sí thì gà bay chó sủa, trong khi Ôn Du là nguyên nhân của sự việc này lại không hề hay biết mà chỉ tập trung tinh thần vào việc học.
So với các bạn học khác, tiến độ học tập của cô chậm hơn rất nhiều, cô chỉ có thể bắt kịp họ bằng cách dành thêm thời gian tự học sau giờ học. Nhưng dù sao sách giáo khoa và vở ghi chép cũng là vật chết, cô hoàn toàn không hiểu hết những phương pháp và ý tưởng giải quyết đề bài mà giáo viên đã dạy trên lớp. Dựa vào kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa, dù có thể dễ dàng giải quyết các câu hỏi tương đối đơn giản, nhưng khi gặp câu hỏi phức tạp ở phần cuối sẽ khó nghĩ ra ý tưởng để giải.
Chút thời gian nghỉ giữa buổi học không đủ để giáo viên giải thích cặn kẽ một đề bài cho cô, hơn nữa người mẹ nuôi coi cô như “món hàng lỗ vốn” càng không có chuyện cho tiền cô học thêm, Ôn Du chỉ có thể dành thời gian tự học buổi tối để đến văn phòng hỏi những vấn đề cô không hiểu.
Toán là môn cô học yếu nhất trong ba môn chính, vì vậy Ôn Du đặc biệt tập trung đến nó.
Giáo viên môn Toán tên Trần Nhiên là một người đàn ông trung niên mập mạp, trắng trẻo, đang ngồi uống trà bên bàn, mặt mũi hiền từ nhân hậu, giống như một vị Phật Di Lặc đang nhàn rỗi.
Ông ấy hơi ngạc nhiên khi thấy Ôn Du — điều này không có gì lạ, bởi vì nguyên chủ từng là một người “ngoài rìa" của lớp, cô ta không chỉ học kém mà còn tự ti, tính cách u ám, chưa từng chủ động tiếp xúc với giáo viên, cho dù kiểm tra kém đến đâu cũng chỉ học một mình, ngay cả khi giáo viên nói chuyện riêng hỗ trợ tâm lý cho cô ta, cô gái ấy cũng chỉ mơ hồ ậm ờ, không biết là tại sao.
"Thưa thầy, em có một số bài toán không hiểu lắm, thầy có thể giải thích cho em được không?"
Khi cô nói chuyện còn mang theo ý cười nhẹ nhàng, đưa cuốn sách bài tập mới mua bằng cả hai tay. Trần Nhiên vẫn luôn không quá xem trọng cô gái trầm mặc ít lời này, bây giờ nhìn thoáng qua cô, ông ấy chỉ thấy cô hoàn toàn khác với ấn tượng trước đây của mình — trên khuôn mặt vốn ảm đạm vô cảm hiện lên một nụ cười dịu dàng, kiểu tóc bù xù trở nên gọn gàng ngăn nắp, cách nói chuyện cũng đàng hoàng, cử chỉ lễ phép, điều này lập tức khiến ông ấy có cái nhìn tốt hơn.
Ông ấy nhận lấy quyển "Sách bài tập Vương Hậu Hùng" kia, lớp của ông ấy đã đến chương thứ tư, nhưng tiến độ của Ôn Du mới tới chương thứ hai.
Cô nhẹ nhàng giải thích, không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Thưa thầy, nền tảng trước đây của em không vững nên đã mua một cuốn sách bài tập mới bắt đầu học lại từ đầu."
Trần Nhiên hài lòng gật đầu, nghĩ rằng đứa trẻ này cuối cùng cũng đã sáng mắt ra. Ông ấy nhìn lướt qua quyển bài tập một cách đại khái, mỗi câu hỏi đều được điền đáp án ngay ngắn, dùng bút đỏ sửa lại, câu hỏi khó hơn được cô viết chữ nhỏ đánh dấu.
Tỷ lệ đáp án đúng của cô rất cao, câu hỏi lớn trả lời cũng chính xác như đáp án tiêu chuẩn, Trần Nhiên không nhịn được hỏi: "Tất cả những bài này đều do em tự làm sao?"
“Vâng ạ.” Ôn Du không hiểu vì sao ông ấy lại hỏi như vậy, chớp mắt một cái: “Em nghĩ đến rất nhiều cách giải câu cuối cùng, nhưng em hoàn toàn không có ý tưởng gì, thầy xem một chút được không?”
Trần Nhiên nhìn thoáng qua câu cô nói đến, đó là một bài hình học cuối kỳ do các trường đại học kết hợp tuyển chọn, bởi vì nó thực sự tương đối khó, nên ông ấy vẫn còn nhớ. Đối với nhiều học sinh ở giai đoạn này, đây là một trở ngại khó vượt qua, ngay cả có sự hướng dẫn của giáo viên thì nó vẫn rất khó hiểu. Ông ấy không kỳ vọng Ôn Du sẽ hiểu được, nhưng vì tinh thần trách nhiệm của một giáo viên và có ấn tượng tốt với cô, Trần Nhiên vẫn kiên nhẫn nói: “Em nhìn này, đối với câu hỏi này, trước tiên cần kẻ một đường phụ từ AH đến DF..."
Ông ấy nói đến đây thì hơi dừng lại, để Ôn Du có thời gian suy nghĩ, ngay khi Trần Nhiên chuẩn bị tiếp tục trình bày một hơi dài sau đó, cô nhóc đang cụp mi rũ mắt ở bên cạnh đột nhiên khẽ thốt lên: "Em biết rồi!"
Cô biết rồi? Biết cái gì? Ông ấy chỉ mới nói bước đầu tiên, cô đã tìm ra cách giải?
Ôn Du không kịp nhìn vẻ mặt tràn đầy khó tin của ông ấy, cô lấy bút vẽ vài đường phụ trên hình minh họa, vừa vẽ vừa giải thích các bước giải bài toán một cách logic và rõ ràng, cuối cùng hỏi ông ấy: “Thầy ơi, em làm như vậy đúng không?”
Trần Nhiên dự định đánh một trận chiến cam go nhưng còn chưa bắt đầu đã kết thúc: ...