Chương 11

Ôn Du không muốn trở thành vật hi sinh của thiết lập bất bình thường này, bị coi như bánh bao mềm mà nặn, vì vậy nên lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai nữ sinh đang không ngừng nói luyên thuyên kia mà muốn chửi ngược lại. Nhưng vừa mới mở miệng thì lập tức phát hiện mình hoàn toàn không biết chửi người, nên chỉ có thể tiếp tục căng da đầu nói.

"Tôi cho rằng việc phẫu thuật thẩm mỹ có thể được thực hiện ở bất kỳ giai đoạn nào của cuộc đời, nhưng là học sinh, chúng ta chỉ có cơ hội để phấn đấu trong ba năm này mà thôi, vì vậy hành vi đọc sách và học tập của tôi trong khoảng thời gian này cũng không có gì là sai trái. Vậy chỗ mà nãy giờ hai người châm biếm rốt cuộc là ở đâu vậy?" Thân thể này có giọng nói vốn dĩ đã vô cùng mềm mại, mà Ôn Du còn dùng ngữ khí ôn hòa vô tư, nói chuyện lại có đủ mười phần lễ phép, khiến cho hành vi của hai người kia càng tăng thêm sự vô lễ: "Ngoài ra, làm ơn đừng nói xấu bạn của tôi, điều đó rất thô lỗ và thiếu tôn trọng người khác. Tôi nghĩ là hai người vẫn nên có chút ý thức đạo đức cuối cùng của một học sinh cấp ba đi chứ?"

Lời này vừa nói xong, mấy bạn học sinh xung quanh đều cười khúc khích ra tiếng.

Sắc mặt của Lư Vi Vi và Tống Noãn Dương lập tức trắng bệch, bọn họ hạ thấp Ôn Du ở trước mặt mọi người, vốn dĩ là muốn làm cô khó xử, nhưng không ngờ kẻ nhát gan thường khúm núm kia lại dùng chính lời lẽ của hai người họ mà dạy dỗ lại hai người, lại còn dùng giọng điệu dịu dàng không thể phản bác lại được.

Chuyện này vốn dĩ ngay từ đầu là bọn họ sai trước, Ôn Du lại nói chuyện vô cùng cẩn thận, hoàn toàn không tìm thấy lý do gì để phản bác lại, dù sao trước mặt nhiều người vây xung quanh như vậy thì bọn họ cũng không thể la to "Chúng tôi chính là không thích cậu" giống như mấy mụ đàn bà đanh đá được.

Bọn họ không thể không uống bát canh gà "Học tập thật tốt, lễ phép với người ngoài" này.

"Tiểu Du, cậu thật là ngầu quá đi!" Chó liếʍ số một Hạ Tiểu Hàn hiển nhiên đã chuẩn bị xong: "Tớ đã sớm chán ghét hai người bọn họ rồi, bọn họ cả ngày cứ líu la líu rít, người không biết còn tưởng rằng trong phòng học có chim sẻ."

"Thật ra cậu còn thích líu la líu rít hơn bọn họ nữa cơ."

"Bổn cô nương là một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp và hoạt bát!"



Ôn Du bị cô ấy chọc cho cười khẽ ra tiếng. Trong bản gốc, vì làm nổi bật nam chính bá đạo và lạnh lùng, tác giả đã dùng rất nhiều bút pháp để miêu tả tình tiết Hạ Tiểu Hàn là người đáng yêu và ngốc nghếch, khiến cho nữ chính trong mắt của độc giả chẳng qua chỉ là một người ngoại trừ có khuôn mặt, IQ thấp hơn người bình thường một chút và ngu ngốc thì cái gì cũng không có.

Nhưng bây giờ thông qua tiếp xúc có máu có thịt với cô ấy, Hạ Tiểu Hàn cuối cùng cũng không còn dấu hiệu là một nhân vật nữa, mà đã chân chính trở thành một người bạn càng thêm chân thật của Ôn Du.

Cô ấy có chút ngốc nghếch, nhưng lòng dạ lại rất tốt bụng, khi nói chuyện thì ngay thẳng chứ không giấu giếm, thật sự là một người rất dễ yêu thích.

"Cậu lại cười rồi kìa! Tiểu Du à, gần đây cậu cười càng ngày càng nhiều, tớ nhớ rõ trước kia cậu cười rất rất nhiều, đúng là cười nhiều một chút mới tốt, nào cười một cái, chính là không đến mười tuổi đó nha. Đúng rồi! Cậu trả cái áo khoác kia về rồi đúng chứ?" Hạ Tiểu Hàn đột nhiên nhớ tới chuyện này, rồi quan sát cô từ trên xuống dưới như một người mẹ già: "Hứa Sí có làm gì cậu không?"

"Cậu ấy thì có thể làm gì tớ được chứ?" Ôn Du gõ vào cái trán của cô ấy: "Cậu ấy cũng không tệ lắm, không đáng sợ giống như người khác nói, chỉ là. . . Hình như có chút khó gần."

Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng lạnh nhạt trong thời khắc đối mặt với mình của Hứa Sí, Ôn Du cảm thấy áp lực rất lớn.

Thân là một nữ phản diện xinh đẹp có tiếng tăm, cô rất rõ ràng việc Hứa Sí có nhiều hảo cảm với cô gần như là không thể, nhìn thấy anh tránh còn không kịp, hoàn toàn không có dáng vẻ đáp lại cô, thậm chí bây giờ có thể nói là anh còn có vài phần chán ghét cô nữa là, nhưng nhiệm vụ giúp đỡ anh nâng cao thành tích không thể không hoàn thành.

Ôn Du bất đắc dĩ liếc nhìn cuốn sách giáo khoa toán giống như kinh thánh, âm thầm nói với chính mình, phải cố gắng học tập, vẫn còn một chặng đường dài phía trước.