Chương 10

Tuy nhiên anh lại không trả lời, chỉ yên lặng và nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh của cô. Nó trông thật nhỏ bé, bởi vì thời tiết quá lạnh nên có hơi trắng bệch, giống như chỉ cần anh đưa tay ra là đã có thể bao chặt lấy nó.

Nghĩ đến một nửa anh lại tự mắng thầm mình không có tiền đồ, nên cứng ngắc thu tầm mắt lại.

Thấy Hứa Sí không đưa tay ra lấy, Ôn Du không khỏi có chút xấu hổ. Anh và nhóm bạn của mình đều là hỗn thế ma vương, lấy việc đánh nhau làm thói quen hàng ngày như cơm bữa, vết thương nhỏ này đối với anh có thể không đau không ngứa, chỉ là chuyện nhỏ, cũng không biết anh có trách cô xen vào chuyện của người khác không nữa.

"Nếu cậu không muốn thì..."

Lòng tự trọng của cô rất cao, đang muốn tìm cho mình một bậc thang để bước xuống thì cảm thấy một luồng gió nóng thổi qua lòng bàn tay, băng cá nhân lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Hứa Sí hiếm khi nhếch môi lên với cô, anh nở nụ cười lười biếng, sau đó thì hoàn toàn lờ đi rồi nói: "Cảm ơn."

Lúc anh quay người rời đi, hình như anh còn nghe thấy cô gái phía sau với tính cách xem trọng lễ tiết kia trang nghiêm trả lời lại: "Không cần cảm ơn."

Anh kìm lòng không đậu mà cúi đầu xuống, nụ cười trên khóe miệng cuối cùng cũng kéo dài hết cỡ, cuối cùng ngay cả trong mắt anh cũng tràn ngập ý cười nhàn nhạt vào lúc cô không nhìn thấy.

"Anh Sí, con nhỏ kia tới trả quần áo thật sao?"

Nhìn thấy Hứa Sí quay trở lại phòng học với dáng vẻ đắc ý, Sầm Dương không thể hiểu được, cái áo khoác này nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng vì sao trông anh lại vui vẻ đến như vậy?

Chuyện càng không thể tưởng tượng được còn ở phía sau. Vị tiểu bá vương chưa bao giờ quan tâm đến vết thương của mình lại có được miếng băng cá nhân từ chỗ nào đó, anh còn khoe ra khi giữ nó trong lòng bàn tay của mình để không ai có thể nhìn thấy nó, xem nó giống như một bảo vật quý giá vậy.

Làm gì có ai sẽ cướp băng cá nhân của anh chứ?

--



So với Hứa Sí, tâm tình lúc này của Ôn Du thật sự không thể nói là tốt được.

Tiến trình học tập của cô đã tụt lại phía sau gần một năm rồi, mà mật độ và cường độ học tập của trung học phổ thông lại rất cao, đương nhiên việc bù đắp những kiến thức còn thiếu trong khi tiếp thu kiến thức mới lại càng khó khăn hơn.

Mở sách giáo khoa toán ra, nhìn những công thức phức tạp kia dày đặc như nòng nọc, Ôn Du thấy đầu của mình đã phồng lên gấp hai lần, trong lòng suy nghĩ xem những ngày sắp tới nên sắp xếp thời gian như thế nào cho hợp lý.

"Này, mau nhìn kìa, Ôn Du đang đọc sách kìa!"

"Thật là buồn cười, ngày thường không thấy cậu ta học bài, thi xong còn giả vờ thành dáng vẻ của một học sinh giỏi nữa chứ, nhưng có ích lợi gì đâu? Thành tích vẫn tệ như vậy thôi."

"Tôi nói rồi, cậu ta chính là ngu dốt như vậy. Còn không biết là mình có bao nhiêu phân lượng hay sao? Căn bản là đọc sách cũng không giúp được gì cho cậu ta. Nếu tôi là cậu ta, tôi đã sớm bỏ học để phẫu thuật thẩm mỹ rồi, nói không chừng còn có thể dựa vào vẻ đẹp nhân tạo để kiếm sống."

"Chỉ có những đồ ngốc như Hạ Tiểu Hàn mới làm bạn với cậu ta mà thôi, đúng là vật họp theo loài!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô lập tức biết rằng một người trong số họ là Lư Vi Vi, bạn cùng phòng của cô, cũng là người đã có mâu thuẫn với nguyên chủ. Còn về cô gái đang cùng với Lư Vi Vi kẻ xướng người họa thì đó là Tống Noãn Dương, cũng là người luôn đứng đầu lớp.

Bố mẹ bỏ tiền cho bạn ăn học không phải để các bạn học cách hạ thấp bạn bè của mình một cách quái gở như vậy, mà là để bạn tập trung vào việc học, để tất cả tinh thần và thể lực của mình vào việc học cho thật tốt, nhé các bạn học sinh nhỏ. Ôn Du thở dài, nói thế nào nhỉ, đúng là thế giới của tiểu thuyết ngôn tình học đường, đâu đâu cũng có chèn ép, đặc biệt là xung quanh nữ chính, không chừng còn có thể có một hai người từ đâu đó vô cớ xuất hiện rồi vì lý do nhìn bạn không vừa mắt mà bắt đầu oán trời oán đất.

Bất kể trước đó bọn họ có là loại học sinh giỏi, thiếu niên nổi loạn hay thầy giáo nho nhã lịch sự, đều không phải là ngoại lệ, bọn họ đều dùng một cách thức thông qua việc chỉ số IQ và EQ đột ngột bị logout của mình để chứng minh một câu.

"Nói về giang tinh*, tôi chuyên nghiệp..."

(*) Giang Tinh (杠精): chỉ một nhóm người nghiện bắt nạt. Bất kể người khác nói gì, trước tiên vẫn phản bác và chỉ trích, phản đối vì mục đích muốn làm nổi bật ưu thế của mình bằng cách bác bỏ người khác và tìm kiếm rắc rối vô ích.