Chương 8

(*Nguyên văn là 梅开二度 mai khai nhị độ: hoa mai nở hai lần, câu này gần như là 1 thành ngữ, ban đầu câu này để chỉ việc cầu thủ ghi hai bàn trong một trận đấu. Sau này được dùng với nghĩa tương tự déjà vu (diễn tả cảm giác mà một người cảm thấy hình như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây)

[Bà đây đã nói gì đâu trời! Đôi tình nhân chết tiệt các ngươi cãi nhau thì đừng có kéo ta vào được không hả?]

Cố Vân Châu: “...”

Cố Vân Châu tiếp tục nhét quả nho vào miệng ta.

“Hoàng thượng tốt với trưởng tỷ thật đấy.”

Một nữ tử xinh đẹp mặc cung trang* màu xanh nhạt ngồi cách đó không xa bỗng lên tiếng.

(*宫装 cung trang: là trang phục thường ngày được nữ tử mặc trong cung điện thời xưa)

Ta giật mình.

[Ấy, xem ai tới rồi kìa! Nữ chính mặc y phục màu xanh nhạt mà tên Hoàng đế chó chết kia thích đến rồi kìa bây ơi!]

Mặc dù lời nói của Hứa Thanh Tuyết nghe có vẻ khách sáo và cung kính nhưng sắc mặt của nàng ta lại có vẻ hơi buồn rầu.

“Hai người ân ái như vậy thật khiến người khác ghen tị đấy.”

Lời này của nàng ta thực ra là đang ám chỉ với Cố Vân Châu rằng bọn họ đã từng có duyên gặp mặt mấy lần.

Nàng ta cũng muốn được ban ân huệ.

Cuối cùng Cố Vân Châu thả quả nho đang cầm trong tay xuống rồi nhìn Hứa Thanh Tuyết một chút.

Ngay lúc hắn đang định mở miệng nói gì đó.

Thì đèn l*иg xung quanh đột nhiên phụt tắt, trong đại điện lập tức trở nên tối om.

“Có thích khách! Mau bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương!”

Thích khách gì cơ!?

Ta trợn tròn mắt chó.

Trong sách đâu có viết đoạn này đâu trời!

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh.

Hàng chục ám tiễn sắc bén mang theo nội lực được bắn ra từ trong tay của những tên thích khách đang trà trộn trong ngự lâm quân ở đại điện.

Bọn họ nhắm thẳng về phía ta và Cố Vân Châu.

Ta: “Aaaaaaa, Thúy Hoa!!!”

Sở Tồi Hoa đã dịch dung thành Thúy Hoa đang đứng bên cạnh ta lập tức rút kiếm của một thị vệ ở bên cạnh, chém rơi ào ào một đống ám tiễn.

Còn Cố Vân Châu thì dùng một tay kéo ta ra phía sau hắn rồi đá cái bàn lên để ngăn chặn những ám tiễn còn lại.

Ngự lâm quân đã bắt đầu chiến đấu với bọn thích khách.

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Nhưng vừa rồi nguy hiểm đến quá nhanh quá gấp.

Cả hai người đều không kịp che giấu nên đành phải bị bại lộ ngay trước mặt mọi người.

Trước mắt Cố Vân Châu vẫn còn dễ giải thích, dù sao thì hắn vẫn là Hoàng đế.

Nhưng mà Thúy Hoa nhà ta thì…