Lúc đó nguyên chủ vô tình rơi xuống nước, khi tỉnh tại thì linh hồn trong cơ thể này đã thay thành ta rồi.
Phụ thân Thừa tướng của nguyên chủ vốn dĩ đã không yêu thích chính thê của mình.
Nên ông ta cũng chả thương yêu gì đứa con gái của bà ấy.
Lúc mẫu thân của nguyên chủ còn sống, ông ta còn biết tém tém.
Kết quả bà ấy vừa qua đời, ông ta đã vội vàng nâng mẫu thân của Hứa Thanh Tuyết lên làm chính thê.
Nếu không phải hiện tại Hoàng đế giấu tài, tỏ vẻ hắn là hạng người ngu ngốc vô dụng, cộng thêm nhà ngoại của nguyên chủ ra sức hỗ trợ.
Thì chuyện trở thành Hoàng hậu có tiếng mà không có miếng này chưa chắc đã tới lượt của nguyên chủ đâu.
Haizz, vừa nghĩ tới những chuyện này là ta lại thấy lo lắng.
Sắp tới trong cung sẽ tổ chức yến tiệc tết Nguyên Tiêu.
Dựa theo cốt truyện trong sách thì trong buổi yến tiệc này, Hứa Thanh Tuyết và Cố Vân Châu sẽ cùng đính ước, sau đó nàng ta nhảy vọt lên thành Quý phi.
Mà nguyên chủ lại bởi vì ghen tỵ, âm thầm hãm hại nàng ta, kết quả nàng ấy bị nữ chính vạch trần mưu kế dẫn đến thân bại danh liệt, cuối cùng bị phế truất hậu vị, chết thảm trong lãnh cung.
Vốn dĩ ta muốn Sở Tồi Hoa nhân lúc buổi yến tiệc chưa bắt đầu mà dẫn ta rời khỏi hoàng cung.
Nhưng mà đến tận bây giờ tên này vẫn chưa tìm thấy món đồ mà hắn muốn tìm.
Nên ta cũng không còn cách nào khác, đành phải nán lại đây thêm một thời gian nữa.
Vào ngày tết Nguyên Tiêu.
Ta hoang mang nhìn Cố Vân Châu và Phó Thần Kiêu đang ngó lơ nhau.
“Hoàng thượng và Phó đại nhân…đang giận nhau đấy à?”
Ta cảm thấy khó hiểu nên hỏi bọn họ.
Cung yến đã bắt đầu rồi đấy, biết bao nhiêu người còn đang nhìn kia kìa.
Hai người này đang làm gì thế nhỉ?
Sắc mặt Phó Thần Kiêu tối sầm lại, hắn cũng không thèm trả lời ta.
Cố Vân Châu ngồi trên chủ vị với ta trừng mắt nhìn ta, khẽ nói: “Tại nàng cả đấy!”
Ta: “???”
Ngươi trong sạch cao thượng quá nhỉ? Ngươi cãi nhau với bạn trai rồi lại đổ cho ta cơ đấy!
[Mà cũng lạ ghê, ta nhớ rõ ràng là trước khi Hứa Thanh Tuyết bày trò ly gián bọn họ thì mối quan hệ giữa hai người vẫn rất thân thiết mà nhỉ.]
Không biết có phải ta gặp ảo giác không.
Mà sau khi ta phàn nàn những lời kia trong lòng xong thì sắc mặt Phó Thần Kiêu dường như còn trở nên lạnh lùng hơn.
“Hoàng hậu, đến cả ăn cũng không thể chặn miệng nàng được à?”
Cố Vân Châu nghiến răng nghiến lợi nhét một quả nho vào miệng ta.
Ta cảm thấy mình gặp déjà vu*: “???”