Sở Tồi Hoa cau mày nói:
“Ngươi yên tâm đi, bọn họ sẽ không phát hiện ra đâu.”
Ta cắn một quả táo cống phẩm được đặt ở trên bàn, trợn mắt khinh bỉ.
“Ta đã che giấu bí mật này của ngươi rất kỹ, chắc chắn bọn họ sẽ không phát hiện được.”
“Cho dù bị bọn họ biết được thì chắc chắn là do tay ngươi nhanh hơn não, không biết giữ mồm giữ miệng cẩn thận thôi.”
“Ví như lúc nãy, nếu không phải nhờ ta thì ngươi nhất định chết chắc rồi đấy.”
Ta đang gặm táo răng rắc, lại đột nhiên nhớ ra chuyện trước đó Cố Vân Châu nhờ ta làm mối cho Phó Thần Kiêu và “Thúy Hoa”, tâm hồn nhiều chuyện của ta bỗng nhiên nổi lên.
Ta nhìn Sở Tồi Hoa rồi cười khà khà.
“Thúy Hoa à, ta tìm cho ngươi một vị phu quân đấy, ngươi có muốn không nè?”
Sở Tồi Hoa: “?”
Đã nhiều ngày trôi qua, Cố Vân Châu và Phó Thần Kiêu cũng không đến tìm ta nữa.
Còn Sở Tồi Hoa nhìn thấy Phó Thần Kiêu ở trong cung thì cũng lảng tránh đi đường khác.
Theo như lời của hắn, đó là……
“Hoàng cung này đúng là đáng sợ quá đi mất!”
“Không ngờ ta có thể nằm vùng ở nơi này lâu như vậy, bổn minh chủ không hổ là người mạnh nhất trong võ lâm!”
Ta: “…”
Ta không biết hắn có phải là người mạnh nhất võ lâm hay không nhưng ta biết hắn chắc chắn là người tìm đường chết giỏi nhất.
Dù sao thì không phải võ lâm minh chủ nào cũng thích mặc đồ nữ rồi lắc lư qua lại trong hoàng cung được canh gác nghiêm ngặt mỗi ngày như này.
Người này chỉ đơn giản là một tên biếи ŧɦái mà thôi!
Nhưng mà……
Ta chả quan tâm lắm.
Dù sao thì trước khi vào cung ta đã đạt thành thỏa thuận với hắn. Ta giúp hắn nằm vùng thuận lợi để hắn tìm được món bảo vật mà hắn muốn tìm, hoàn thành thử thách của một võ lâm minh chủ.
Còn hắn thì chịu trách nhiệm đảm bảo sự an toàn của ta phòng khi triều đình bất ổn.
“À đúng rồi, ta suýt quên nói với ngươi.”
Sở Tồi Hoa lựa lúc không có ai xung quanh, hắn ra vẻ thần bí ghé lại gần tai ta rồi nói.
“Ngươi đoán xem lần trước ta đã phát hiện gì ở trên bàn của Hoàng đế trong Dưỡng Tâm điện nào?”
Ta bĩu môi: “Chân dung kế muội của ta à?”
Sở Tồi Hoa đang định cười nhạo ta đoán sai thì nghe vậy cũng đơ người luôn.
“Không phải chứ, sao ngươi biết được hay vậy?”
Hừ, tại sao ta biết được à?
Đương nhiên là chi tiết này đã được viết ở trong cốt truyện gốc chứ sao nữa.
Hiện tại vào lúc này, có lẽ vị kế muội Hứa Thanh Tuyết kia của nguyên chủ đã điều tra rõ sở thích của Cố Vân Châu. Hơn nữa, nàng ta nhân lúc hắn cải trang vi hành, thành công tình cờ gặp gỡ hắn.
Mà vào lúc ta xuyên sách thì nguyên chủ đã vào cung được vài tháng.