Chương 5

Hắn lại chốt thêm một câu: “Tất cả nam sủng kia đều sẽ là những thanh niên khôi ngô xuất chúng có thân thế trong sạch, nương nương cứ yên tâm.”

Còn có chuyện tốt như vậy luôn cơ à?

Ta vui mừng khôn xiết, suy nghĩ kỹ thêm chốc lát, nhưng ngay lúc ta định đồng ý với hắn.

Thì Thúy Hoa nhà ta đột nhiên xông vào tẩm điện.

“Mọi người đi hết rồi à?”

“Đúng lúc lắm, Hứa Thanh Lạc, ta kể cho ngươi nghe chuyện này. Lúc nãy ta tranh thủ Hoàng đế vắng mặt đến Dưỡng Tâm điện tìm đồ, rồi giúp ngươi tìm bí mật của tên Hoàng đế ngu ngốc kia…”

Khi thấy rõ ổ chăn phồng lên không chỉ một người thì Thúy Hoa nhà ta cũng chính là võ lâm minh chủ Sở Tồi Hoa lập tức câm miệng.

Ngay lúc Sở Tồi Hoa mở miệng thì ta đã cảm thấy không ổn, thế là ta lập tức hít sâu một hơi, phát ra một âm thanh vang dội đất trời nhất đời này của ta.

“A a a a…Hoàng thượng đừng chạm vào chỗ đó!”

“Phó đại nhân hãy nghĩ lại, ngươi cũng không thể sờ!”

m thanh vang vọng khắp Ngọc Tuyền cung.

Cũng lấn át luôn câu nói cực kỳ đại nghịch bất đạo* kia của Sở Tồi Hoa.

(*Nguyên văn là 大逆不道: Đại nghịch bất đạo là thành ngữ đầu tiên xuất phát từ 《 Hán Thư · cao đế kỷ 》. Ý nghĩa ban đầu của thành ngữ này là chỉ việc thực hiện hành vi nổi loạn như phản quốc. Trong tiếng Hán hiện đại thì câu này ám chỉ hành vi cực kỳ tội lỗi, phá vỡ trật tự vốn có một cách nghiêm trọng, mang hàm ý xúc phạm.)

Đồng thời cũng nhắc nhở Sở Tồi Hoa, người đang hợp tác với ta.

Rằng trong chăn ngoại trừ ta thì còn có hai vị tổ tông có võ công thực sự ngang sức ngang tài với hắn.

Cơ mà hình như do tình thế cấp bách nên ta lỡ nói gì đó không ổn lắm thì phải?

“...”

Cuối cùng sau khi cung phản xạ của ta chạy quanh hoàng cung hai vòng rưỡi thì ta mới phản ứng lại mình đã làm gì.

Sau đó ta quay đầu lại một cách cứng đờ, nhìn hai người đang tối sầm mặt mày trong chăn.

“À thì, nếu ta nói lúc nãy hai người không cẩn thận chạm vào khiến ta bị nhột nên ta mới hét lên như vậy…”

“Thì hai người tin không?”

“Ta tin lời nàng mới là lạ ấy!”

“Hứa Thanh Lạc, nhất định là nàng đã đọc quá nhiều thoại bản nào đó không thể miêu tả được cho nên nàng mới vô thức thốt lên những từ ngữ xấu hổ như vậy.”

Sau khi Cố Vân Châu và Phó Thần Kiêu rời đi với vẻ mặt phức tạp.

Lúc này Sở Tồi Hoa mới thở phào nhẹ nhõm rồi khôi phục lại giọng nam trong trẻo vốn có của hắn.

“Ta vẫn cảm thấy không đáng tin cho lắm, bọn họ sẽ không phát hiện thân phận thật sự của ta đâu nhỉ?”