Chương 4

Hai người vẫn còn đang liếc mắt đưa tình bỗng hơi sững sờ.

Ngay sau đó, dường như hai người đã cùng nhau nhất trí quyết định gì đó.

Ánh mắt Cố Vân Châu sáng quắc nhìn ta: “Hoàng hậu.”

“Hả? Người muốn làm gì?”

Ánh mắt đầy tính xâm lược này của hắn nhìn ta khiến ta cảm thấy không thoải mái cho lắm.

“Hẳn là nàng cũng biết trẫm và Nhϊếp Chính vương luôn bất hòa nhỉ?”

Ta vừa định gật đầu thì lại đột nhiên cảm thấy câu này của hắn hơi sai sai.

[Từ từ, vào lúc này lại nói rõ chuyện bất hòa ra...]

[Không phải là hắn vừa ý thân phận đích nữ phủ Thừa tướng của ta nên định kéo ta vào cốt truyện chính, rồi để ta giúp bọn họ đối phó với tên Nhϊếp Chính vương điên khùng kia đó chứ?]

Đúng như ta dự đoán, câu tiếp theo của Cố Vân Châu chính là…

“Lúc nãy có mật thám của Nhϊếp Chính vương ở ngoài nên trẫm mới giả vờ mình bị sắc đẹp mê hoặc.”

“Bây giờ bọn họ rời đi rồi nên trẫm sẽ nói thẳng với nàng.”

“Thật ra trẫm vẫn luôn giả vờ ngu ngốc trước mặt nàng.”

“Nhưng bây giờ trẫm đột nhiên nhận ra Hoàng hậu đặc biệt thông minh nhanh trí, tao nhã thanh khiết, là người có thể làm được việc lớn!”

“Cho nên…”

Cố Vân Châu ngẩng cao gương mặt kiêu ngạo tràn đầy khí thế vương giả nhìn ta, nở nụ cười quyết tâm chiến thắng:

“Hoàng hậu à, nàng có sẵn lòng giúp ta ngồi vững thiên hạ này không?”

Ta: “?????”

[Chính ngươi nghe lại lời nói viển vông và phi thực tế của mình xem có được không?]

[Không có chút phần thưởng thực tế nào mà đã muốn kéo ta vào phe các người à?]

[Ít nhiều gì thì cũng phải hứa cho ta vạn lạng vàng, tám trăm nam sủng chứ?]

Ta vừa phàn nàn câu này trong lòng xong.

Không hiểu sao nụ cười hoàn mỹ của Cố Vân Châu bỗng nhiên nứt ra.

“Láo xược, trẫm còn chưa chết đấy nhé!”

Ta: “???”

Tức giận như vậy làm gì? Chẳng qua ta chỉ do dự chút xíu, rồi phàn nàn chút xíu nên chưa trả lời kịp thời thôi mà?

Ta vừa định mở miệng từ chối Cố Vân Châu.

“Khụ khụ!”

Thì Phó Thần Kiêu đột nhiên ho khù khụ hai tiếng.

Sau đó đè bả vai của Cố Vân Châu lại.

“Hoàng hậu nương nương.”

Phó Thần Kiêu gật đầu ra hiệu với ta: “Nếu mọi chuyện thành công, Hoàng thượng sẽ ban thưởng vô số vàng bạc châu báu cho người.”

Cái gì cơ?

Lỗ tai ta vểnh lên.

“Ngoài ra, nếu nương nương cảm thấy cô đơn lạnh lẽo ở trong cung, Hoàng thượng cũng có thể hòa ly với người.”

Phó Thần Kiêu phớt lờ ánh mắt phản đối của Cố Vân Châu, tiếp tục nói:

“Sau đó Hoàng thượng sẽ nhận người làm nghĩa muội, phong người làm Công chúa, còn ban thưởng nam sủng.”

“Những điều này thực sự có thể à…”

“Đương nhiên rồi…”