[*Nguyên văn là 美强惨 mỹ cường thảm : thuật ngữ này có nghĩa là chỉ một người rất đẹp, thực lực mạnh mẽ nhưng trải qua cả cuộc đời lại vô cùng thống khổ, trong bối cảnh tiểu thuyết hay phim truyền hình, mọi người đặc biệt yêu thích bị mê hoặc bởi những nhân vật như vậy.]
[Đáng tiếc là sau này hắn bị Nhϊếp Chính vương nắm được nhược điểm, nên đành phải giả vờ làm kẻ thù của nam chính.]
[Tên nam chính ngu ngốc cũng bị nữ chính là kế muội của ta xúi giục, tự tay gϊếŧ chết hắn.]
Ta ừm ờ đối phó bọn họ, đang định vô cùng tri kỷ lui ra khỏi chính điện, đi ngủ ở thiên điện.
Nhưng ta lại nhìn thấy trên gương mặt nào giờ không bộc lộ cảm xúc của Phó Thần Kiêu đang có vẻ khϊếp sợ.
Sắc mặt Cố Vân Châu cũng thay đổi rõ rệt, nắm lấy cổ áo của ta.
“Nàng đợi một chút!”
Không phải chứ, ta đã nhường chỗ cho cả hai người rồi mà, hai người còn chưa hài lòng chỗ nào nữa à?
[Hắn cũng không thể muốn ba người cùng nhau vui vẻ đấy chứ…]
“Thần thϊếp hoàn toàn không, không biết Hoàng thượng còn có loại sở thích này đấy.”
Vẻ mặt ta tràn đầy hoảng sợ.
Cố Vân Châu lộ ra vẻ mặt không thể nhịn được nữa, trực tiếp gõ đầu ta.
“Trẫm không phải vì lý do này mà giữ nàng ở lại đâu!”
Sau đó, hắn và Phó Thần Kiêu nhìn nhau, cau mày một lát.
“Hoàng hậu, mọi chuyện là như thế này, Phó khanh hắn mến mộ Thúy Hoa đã lâu nhưng Thúy Hoa lại như nước đổ đầu vịt.”
“Cho nên trẫm mới muốn nhờ nàng nghĩ cách giúp hắn.”
Nghe vậy Phó Thần Kiêu khẽ trừng mắt nhìn Cố Vân Châu một cách khó có thể phát hiện.
Ta càng hoảng sợ hơn.
[Không phải Phó Thần Kiêu có khuynh hướng đồng tính với Cố Vân Châu à? Sao hắn lại thích Thúy Hoa nhà ta vậy?]
[Không đúng, đó không phải là điểm chính.]
[Điểm chính là……Thúy Hoa nhà ta là võ lâm minh chủ, một nam nhân cosplay thành nữ nhân, đến hoàng cung nằm vùng nha.]
Cố Vân Châu: “?”
Phó Thần Kiêu: “…”
Võ lâm minh chủ, Sở Tồi Hoa [Thúy Hoa], đang ngắm trăng trên mái hiên cao nhất của hoàng cung: “Hắt…xì.”
“Vậy nên Hoàng thượng à, người có thể giải thích một chút được không?”
“Tại sao hiện tại ba người chúng ta chỉ mặc đồ lót thế này?”
“Sau đó còn chui hết vào chăn của thần thϊếp?”
“Đã thế còn phải phát ra âm thanh như vậy nữa chứ.”
Ta không nhịn được nữa mà hỏi liên tục.
Cố Vân Châu cũng không để ý đến ta mà chỉ lo nháy mắt với Phó Thần Kiêu.
Ta: “...”
[Tên Cố Vân Châu ngu ngốc này!]
[Vốn dĩ bản cô nương có lòng tốt ẩn danh nên mới cảnh báo ngươi về âm mưu quỷ kế của Nhϊếp Chính vương đang nhắm vào ngươi, thuận tiện bảo vệ vinh hoa phú quý của ta.]
[Bây giờ á? Hừ! Ta chạy trốn một mình, mặc kệ các ngươi!]