Chương 2

Không biết vì sao thân hình của Cố Vân Châu đột nhiên khựng lại, dưới chân bị trượt, suýt chút nữa là ngã sấp mặt.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu đánh giá ta.

Ta cũng vô cùng khó hiểu.

[Không phải là tên Hoàng đế chó chết này âm thầm giấu giếm Nhϊếp Chính vương để luyện võ công cực kỳ tốt à? Tại sao đi đường thôi mà cũng loạng choạng như vậy nhỉ?]

“Khụ khụ!”

Cố Vân Châu ho khù khụ hai tiếng, nói với Thúy Hoa đang ở bên cạnh ta:

“Trẫm đến tìm Hoàng hậu để bàn bạc chuyện quan trọng, Thúy Hoa ngươi lui xuống trước đi.”

Thúy Hoa nhìn ta, nở nụ cười “sống chết mặc bay”, bước chân rời đi nhanh đến mức gần như nhìn thấy dư ảnh.

Rốt cuộc là nha đầu chết tiệt này muốn bán ta đến cỡ nào vậy trời?

Ta cắn khăn tay, nhìn Cố Vân Châu với vẻ mặt oán hận.

“Hoàng thượng, thần thiếp không muốn.”

Cố Vân Châu hơi cau mày:

“Sao vậy, trẫm còn chưa nói đó là việc gì mà Hoàng hậu đã từ chối trẫm à?”

[Hừ, còn không phải là ngươi thấy cả cái hậu cung này và tiền triều đều đang phàn nàn về Phó mỹ nhân, người huynh đệ tốt của ngươi, nên ngươi muốn tìm một lá chắn làm kẻ chết thay à.]

[Tên Hoàng đế chó chết này có lòng dạ thật ác độc.]

“Hoàng hậu rất thích chó à?”

Cố Vân Châu bước đến trước mặt ta, cúi người ép ta vào tường, nghiến răng nghiến lợi, hơi thở mang theo sự nguy hiểm.

Nhưng ta đột nhiên không hiểu vì sao hắn lại hỏi một câu chẳng liên quan gì như vậy.

Ta: “?”

Ta vừa định cà khịa có phải chàng có bệnh không.

Thì Cố Vân Châu lại đổi chủ đề:

“Nếu như nàng không đồng ý…”

“Thì không cần đợi người khác ra tay, hiện tại trẫm có thể phế truất hậu vị của nàng.”

Cái đồ chết tiệt này, ta bị hắn bắt chẹt rồi.

Ta đành phải miễn cưỡng đồng ý với hắn.

Cố Vân Châu hài lòng giơ tay lên, sau đó quay đầu lại.

“Phó khanh, Hoàng hậu đồng ý rồi.”

Hắn vừa dứt lời, Phó Thần Kiêu mặc một bộ y phục màu đỏ, bước ra từ sau tấm rèm.

Ta: “???”

Lẽ nào thị vệ trong Ngọc Tuyền cung của ta đều là một đám ngu ngốc à?

Phó Thần Kiêu hành lễ với ta, gương mặt lạnh lùng như tranh vẽ.

Chỉ là không biết vì sao trong ánh mắt hắn nhìn ta, dường như vẻ lạnh nhạt xa cách đơn thuần vào lúc hắn tiến cung, hai chúng ta gặp mặt lần đầu tiên đã thêm một chút cảm xúc gì đó phức tạp hơn.

“Đa tạ Hoàng hậu nương nương tác thành.”

Ta đưa mắt quan sát hắn.

[ y dô, tên Phó Thần Kiêu này không hổ là nhân vật phản diện đẹp mạnh thảm*, người gì đâu mà có dung nhan đẹp mắt thật, lại còn rất thích nam chính, trước kia vẫn luôn âm thầm giúp đỡ nam chính nữa chứ.]