Chương 1

Khi Hoàng thượng triệu kiến Phó mỹ nhân vào Dưỡng Tâm điện lần thứ tám trong tháng này.

Cả hậu cung đều xôn xao.

Không vì lý do nào khác.

Chỉ vì vị Phó mỹ nhân này là một vị công tử có triển vọng làm nên việc lớn.

Các tỷ muội tức giận đấy nhá.

Nếu các nàng thua một nữ nhân thì cũng thôi đi, nhưng thua một nam nhân thì sao có thể như vậy được chứ?

Ngay cả Quý phi nào giờ luôn mâu thuẫn với ta cũng vội vàng nhốn nháo chạy đến tìm ta, muốn nhờ ta đi khuyên nhủ Hoàng thượng đừng nuông chiều Phó mỹ nhân quá mức.

Ta trợn trắng mắt khinh bỉ nàng ta, không tiếp chuyện nữa.

Cây cao thì đón gió lớn*.

[*Nguyên văn là 枪打出头鸟 Thương đả xuất đầu điểu: Súng bắn chim đầu đàn, có nghĩa là làm người không nên bộc lộ quá nhiều, nếu không sẽ mang lại tai vạ bất ngờ. Đó là phép ẩn dụ cho thấy người đứng đầu thường rất dễ bị tấn công.]

Vốn dĩ ta xuyên sách thành một nữ phụ độc ác thì cũng đã đủ xui xẻo rồi.

Mà nữ phụ ác độc này còn là một hoàng hậu có tiếng nhưng không có miếng nữa chớ.

Lỡ như hoàng đế vì vậy mà tức giận với ta, rồi phế truất ta thì làm sao bây giờ?

Khó khăn lắm ta mới được ăn ngon mặc đẹp, còn không cần phải thị tẩm với hắn.

Những ngày tháng thoải mái như vậy, bổn cô nương chỉ muốn bo bo giữ mình, vui vẻ hóng drama.

Nhưng méo ngờ được tối nay Hoàng đế đến Ngọc Tuyền cung của ta để thị tẩm.

Lúc ta nhận được tin tức, bàn tay đang cầm cuốn thoại bản* của ta run lên, ta vội vàng nhét nó xuống dưới gầm giường, đồng thời gọi cung nữ thân cận của ta tới.

[*Thoại bản [话本]: là một hình thức tiểu thuyết bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.]

“Thúy Hoa, mau đi bẩm báo với Hoàng thượng rằng bổn cung đang bị bệnh, không thích hợp diện kiến người.”

Thúy Hoa không hiểu nổi, Thúy Hoa rất bối rối.

“Nương nương người sợ gì chứ? Dù sao Hoàng đế cũng không thích người, cho nên sẽ không đến thị tẩm thật đâu…ưm ưm ưʍ.”

Thúy Hoa không biết giữ mồm giữ miệng gì hết trơn, nên ta vội vàng bịt miệng nàng lại.

Bởi vì Hoàng đế Cố Vân Châu đã xuất hiện ở cửa tẩm cung của ta, gương mặt lạnh lùng bước về phía ta.

[Tới rồi tới rồi, nam chính Hoàng đế sau này sẽ bị vị kế muội kia của ta cắm sừng đã tới rồi!]

Trong lòng ta đang cà khịa nhưng trên mặt ta lại cười ngượng ngùng.

“Hoàng thượng vạn phúc.”