Nữ Phụ Phản Công, Bạch Liên Hoa Tránh Ra!

7.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Trên đời này luôn tồn tại một nữ nhân, nàng ta lấy bộ dáng bạch liên hoa xuất hiện, lừa gạt người đời. Nàng ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cũng là cho nhiều người hận nghiến răng. Thực bất  …
Xem Thêm

Chương 9
Lâm Thâm Thâm chỉ cần nghĩ đến Cố Tuyết Như tối hôm qua thiếu chút nữa đã đem mình bóp chết, làm cho Lâm Thâm Thâm càng ngày càng e ngại.

Tuyết Như không chút để ý nâng khóe môi, thưởng thức bàn tay mảnh khảnh của mình, miệng không ngừng " chậc chậc chậc" làm cho người khác không thể đoán ra cô đang nghĩ gì. Hai người chỉ cảm thấy giống như trời đông giá rét tự nhiên có trận gió mãnh liệt thổi tới khiến mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi.

" Xem ra, trí nhớ của tôi thật không tốt!" Nói xong Tuyết Như tạm dừng một lát, tự nhiên vỗ vỗ vài cái vào trán của mình " Mấy ngày nay bận chuyện công ty, quên luôn cả chuyện cắt móng tay, khó trách bác quản gia luôn nói tôi móng tay nhạn dài, mới cắt có một tuần, lại dài ra như vậy"

"..."

Một câu nói xong, hai người nhất thời hiểu được ngụ ý trong lời nói của Tuyết Như, mặt nhất thời đông cứng, động cũng không dám động.

" Aiz, nếu đến lúc tôi không cẩn thận đem móng tay cào qua mặt, khuôn mặt các người xinh đẹp như vậy mà lại bị hủy, thật đúng là một khuyết điểm lớn a! Bất quá, các người yên tâm, tôi sẽ kiềm chế lực đạo. Ha ha..."

Nói là nói như vậy, nhưng Lâm Thâm Thâm còn lâu mới tin lời nói của Cố Tuyết Như -- kiềm chế lực đạo.

Đến người mù cũng nhận thức được, Cố Tuyết Như giờ phút này có bao nhiêu oán hận Lâm Thâm Thâm, làm sao có thể buông tha một cơ hội báo thù tốt như vậy?

Mắt thấy Tuyết Như từng bước tới gần, Lâm Thâm Thâm theo bản năng lùi về phía sau, trên mặt còn không quên bày ra biểu tình điềm đạm đáng yêu.

Tuyết Như trong lòng hừ lạnh, âm thầm oán thầm: Lâm Thâm Thâm, cô nghĩ tôi vì khuôn mặt này mà buông tha sao? Tôi không phải nam nhân!

" Như thế nào? Hai người các ngươi ai lên trước?" Ngón tay Tuyết Như lướt qua trước ngực hai người chỉ chỉ, như tùy ý nói một câu, lại đem bộ mặt giả bộ của hai người phá tan, trong lúc nhất thời, trăm miệng một lời " Anh - cô ta!"

" Ha ha ha ha...Xem loài chó các ngươi, một bên là cɧó ©áϊ, một bên là chó đực, thật đúng là tâm đồng ý hợp! Ngay cả lời nói đều mười phần ăn ý a!"

Tuyết Như ý tứ hàm xúc nhạo báng mười phần, hai người khó lòng chịu đựng nổi, nhưng ngại so với lợi hại bọn họ không thể phản kháng, bằng không, có ai lại đứng ở đây chờ bị đánh?

Lâm Thâm Thâm từ bé đã biết như thế nào là nhân tình, có tiền chính là đại gia, không có tiền chẳng làm được gì. Khó khăn lắm Lâm Thâm Thâm mới vào được Cố thị, nếu bị Cố Tuyết Như tát vài cái cũng không sao, đây cũng chỉ là việc nhỏ trong việc nhỏ.

Nếu nói về sự chịu đựng, Lâm Thâm Thâm nói mình thứ hai, trên đời này tuyệt đối không có ai nói mình thứ nhất!

Hủy hoại thanh xuân của mình, Lâm Thâm Thâm gả cho ba Cố Tuyết Như, Lâm Thâm Thâm mới hiểu rõ được cái gì là thủ đoạn. Ngay cả thanh xuân, tự tôn, tình yêu,...Lâm Thâm Thâm có thể hy sinh chỉ để đổi lấy hai từ" chủ nhân" Cố thị, như vậy, cái tát này chẳng lẽ cô không thể chịu được?

Tuyết Như nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm trước mắt, nhìn cô ta ban đầu bị sợ hãi lún sâu, bây giờ lại hờ hững như không có việc gì, Tuyết Như quả thật là bội phục muốn sặc nước bọt của Lâm Thâm Thâm.

" Chuẩn bị chưa?" Tuyết Như hơi hơi nhếch môi, giống như một đóa hoa hồng được ánh sáng chiếu vào mà nở rộ.

Tuyết Như cũng không phải nói đùa, chậm rãi xoa xoa tay, đợi Lâm Thâm Thâm trả lời, cô muốn chính mình nhìn thấy Lâm Thâm Thâm rơi vào bẫy của mình từng bước bị hủy diệt, chỉ là đánh Lâm Thâm Thâm vài cái tát, bóp cổ cô căn bản không thể giảm bớt được hận ý trong lòng Tuyết Như.

" Ân"

Tề Dật Phong chấn kinh nhìn nữ nhân trước mắt rõ ràng vài giây trước còn bị dọa như cha=ết, bây giờ lại gợn sóng không chút sợ hãi gật đầu, giống như xác nhân biểu hiện giả dối của mình.

" Rất tốt, cô quả nhiên so với cái tra nam trước mắt này can đảm hơn một chút! Tề Dật Phong, anh cũng nên suy nghĩ lại đi, một nữ nhân không biết sợ dám cho người khác động tay động chân, anh là con trai còn tránh ở sau lưng cô ta, không biết xấu hổ sao?"

Tuyết Như mắt lóe lên cười đến quỷ dị, vừa dứt lời, cô liền dùng hết sức lực, hai người kia còn chưa biết được tình hình, trong nháy mắt liền tát Lâm Thâm Thâm.

Nhất thời trên mặt Lâm Thâm Thâm in lại năm ngón tay của cô, so với dấu hồng ngân trên cổ còn kinh hơn. Cái tát này cũng không nhẹ, trên mặt có vài vết máu nhè nhẹ nhưng nó lại làm Lâm Thâm Thâm xấu xí dị thường.

Lâm Thâm Thâm không dám tin bưng kín mặt, nghĩ cũng không dám nghĩ, khuôn mặt của cô bị cái tat của Cố Tuyết Như mà hỏng.

Tề Dật Phong nghẹn họng, trăn trối nhìn mặt Lâm Thâm Thâm, mồ hôi trên trán lại càng nhiều " Như...Như Như...Em...Em tát như vậy...Không phải là...quá nghiêm trọng đi?"

" Ha ha... Anh đau lòng sao? Đừng sợ, đối với an. tôi làm" nhẹ " thôi"

Chuyện này giống như một loại ác mộng công kích tinh thần Tề Dật Phong, hắn không thể chịu đựng được đung đưa hai tay " Như Như, anh sai rồi! Anh biết sai rồi! Em tạm tha đi! Anh, cam đoan, nhất định chỉ tốt một mình em, không bao giờ làm chuyện này nữa"

" Thế sao được? Tôi như vậy là không đối xử bình đẳng, đến lúc đó tiểu mẹ trách tôi bất công làm sao bây giờ?" Như Như chớp hai mắt, ra vẻ khó xử.

Tề Dật Phong thấu thế nhìn Lâm Thâm Thâm vẻ mặt khẩn cầu giống như đang nói: Thâm Thâm, cầu cô bảo Tuyết Như tha tôi đi.

Lâm Thâm Thâm ôm mặt sớm đã không chịu nổi, khinh thường liếc Tề Dật Phong một cái, trong lòng hừ lạnh -- Tề Dật Phong, anh đúng là tệ hại! Căn bản không phải một người đàn ông! Anh thế nhưng còn bảo tôi đi cầu xin? Anh con mẹ nó nằm mơ!!!

Tề Dật Phong tuyệt vọng nhìn Lâm Thâm Thâm vô tình, căn bản là không muốn liên lụy lần nữa, da mặt hắn run run nhìn Cố Tuyết Như.

" Aiz, xem ra cɧó ©áϊ không định cứu chó đực! Nếu như vậy tôi cũng không có biện pháp, ai bảo anh vừa nãy nói cho tôi đánh anh!"

" Không! Tôi đổi ý." Tề Dật Phong sợ hãi nhìn năm dấu ngón tay cùng vết thương kia mà ở trên mặt hắn liền xoay người " Như Như, anh còn có...còn có việc"

Nhing Tề Dật Phong ôm đầu chạy, Tuyết Như cười hẳn ra tiếng, không chút để ý ánh mắt tóe lửa của Lâm Thâm Thâm " Nhìn xem! Chó đực của cô chạy kìa! Lâm Thâm Thâm, tôi khuyên cô lần sau phải nhìn rõ ràng rồi mới "giao phối", bằng không cô ngay cả loại người súc sinh cũng không biết."

Thêm Bình Luận