Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Ôm Mạng Nhỏ Tu Tiên Lộ

Chương 3: Rời khỏi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất nhanh cả đám cùng đi tới nhà trưởng thôn, Hàn Mạn Nhu đi theo đám người Vân Hùng nàng bây giờ rất mù mịt đám nhỏ trước mắt đối với nàng thật sự rất tốt, nhưng nếu tu tiên mỗi người phải có một đường riêng hơn nữa thiên phú của nàng với đám người Vân Hùng khác nhau cho dù có vô tông môn chung cũng không thể tu luyện cùng được. Nghĩ vây Mạn Nhu liền quết định vào Thánh Tiên Tông sau này nhất định còn gặp lại, tâm trạng nàng liền tốt hơn rất nhiều đi trên con đường cũng cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bọn họ cùng đi những mỗi người đều có tâm trạng khác nhau, Vân Hùng cùng tiểu Khả, a Lộ đều có linh căn hơn nữa đều là tương đương với nhau bọn họ có thể ở cùng từ luyện với nhau có thể vô cùng tông môn chiếu cố lẫn nhau, Vân Hùng nhìn về phía Hàn Mạn Nhu có chút mất mát hắn cũng rất mừng cho a Phỉ nhưng lại nghĩ bọn họ sẽ tách ra có chút không lỡ dù sao trước kia cả đám đều nương tựa vào nhau bây giờ a Đào, a Hảo đều không có linh căn hắn sẽ cố gắng lỗ lực để tự luyên sau này chắc chắn bọn họ sẽ đoàn tụ.

A Đào, a Hảo đều cúi đâu tâm trạng buồn bã đi theo sau tại sao chỉ có hai bọn họ là không có linh căn chứ, bọn họ muốn đi theo Vân Hùng ca ca muốn được ở chung với mọi người nhưng bọn họ cũng biết ở chung tiếp tục làm ăn mày không chết vì lạnh cũng chết vì đói, như vậy chỉ bằng tách ra mà vẫn sống tiếp còn tốt hơn.

Còn chưởng thôn cười rất vui ông cũng nói sẽ chăm sóc a Đào và a Hảo thật tốt sẽ coi hai người như là con của ông, Vân Hùng bàn bạc nhóm người cũng đều gật đầu để a Đào, a Hảo ở lại nhà chưởng thôn sau này bọn họ nhất định sẽ trở lại, đón a Đào, a Hảo cùng lên tu tiên giới sống cùng với nhau, Vân Hùng và chưởng thôn nói rất lâu, bọn họ được chưởng thôn mời dùng bữa, bữa cơm này đối với cả đám nhỏ như nằm mơ vậy có lẽ là bữa ăn hạnh phúc nhất bọn họ cùng nhau ăn.

Mạn Nhu cũng không tham gia nhiều nàng rất im lặng chỉ để Vân Hùng nói, dù sao nàng cũng không phải là a Phỉ, a Phỉ đã sớm chết nàng đối với đám nhóc cũng chỉ là thương cảm mà thôi sau này nàng sẽ thay a Phỉ báo đáp bọn họ. Bây giờ nàng đối với tu tiên giới cực kì mong chờ nàng muốn quay lại thế giới của nàng không biết có thể không.

Song truyện cả đám đều đi ngủ dù sao bọn họ đều rất nhỏ suy nghĩ được gì chứ cũng là chưởng thôn sắp xếp hết, đám hài tử cũng chỉ biết nghe theo, Mạn Nhu đối với sắp xếp của chưởng thôn thật sự vô ngữ ông ta rõ ràng đang lợi dụng bọn họ, nhưng hiện tại nàng làm được gì với sức lực hiện tại của thân thể yếu ớt này nói mấy câu đã mệt huống hồ nàng còn là một hài tử, cho dù nói ra vạch trần chưởng thôn thì sao đám người sẽ nghĩ nàng bị tà nhập mang nàng ra ngoài thiêu không chừng, ai biết đám người cổ đại này có mê tín nhiều không chứ như mấy bộ phim nàng coi ở hiện đại thì cổ đại rất mê tín.

Cho nên Mạn Nhu liền làm như bị điếc không nghe không thấy, đợi sau này nàng sẽ tính sổ với ông ta sau cũng phải đợi một thời gian, nếu ông ta đối xử tốt với a Đào, a Hảo thì không sao còn ngược lại nàng chắc chắn sẽ không tha cho ông ta, Rất nhanh nàng cũng chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau.

Bọn nhỏ đều dậy rất sớm, đều tập chung tại chỗ hôm qua khảo nghiệm linh căn cũng chỉ có 20 hài tử nàng nghe từ chưởng thôn nói có 12thôn mà chỉ có 20 hài tử có linh căn, linh căn là cỡ nào khan hiếm ở phàm giới thào nào chưởng thôn lại đối với bọn họ tốt như vậy.

Đám hài tử đều nước mắt lưng tròng không nỡ xa phụ mẫu, bọn họ đều rất nhỏ chỉ 15tuổi trở xuống tuổi này ở hiện đại đang tuổi ăn tuổi chơi, đi học đâu phải lo nghĩ gì nên như vậy cũng dễ hiểu, đám Vân Hùng cũng nước lưng tròng chia tay a Đào, a Hảo.

Một phi thuyền đậu giữa không trung nhìn thật tráng lệ, tất cả mõi người ồn ào lên phi thuyền bay đối với bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy, cả đám người không gừng gưỡng mộ đám nhóc bọn họ sau này trở thành người tu tiên sẽ thường xuyên được đi phi thuyền.

Hàn Mạn Nhu cũng rất kinh ngạc thuyền mà có thể bay, bằng cách nào chứ ở hiện đại có máy bay nàng cũng thấy nhưng thuyền có thể bay khó có thể tưởng tượng.

Kinh ngạc không chỉ có nàng cả đám nhóc đều ngẩn ra thật thần kì, cả người nàng nhẹ đi nàng vậy mà đang lơ lửng trên không trung tất cả đám nhóc đi cùng nàng đều vậy, nàng cảm nhận được lực lượng kéo bản thân về phía con thuyền, tới khi bọn họ tới thuyền cả đám đều sốc thật lớn, trên phi thuyền vậy mà lại có thật nhiều hài tử ăn mặc hoàn toàn khác, sang trọng hơn đám bọn họ rất nhiều, đám nhóc nhìn về phía bọn họ đầy vẻ khinh thường.

Việc này cũng dễ hiểu bọn họ là thôn nhỏ còn đám hài tử này nhìn là biết vương tôn, quý tộc rồi, nhưng mà không thể phủ nhận bên vương tôn quý tộc hài tử có linh căn nhiều hơn rất nhiều, trên người bọn họ cũng khác biệt rất nhiều đám nông thôn bọn họ rụt rè, nhút nhát, còn bên kia hoàn toàn ngược lại đám hài tử cao ngạo, ổn trọng hơn rất nhiều.

Mạn Nhu nhìn về phía trên vậy mà có tới mười tiên nhân, Thập Tam, Tứ Kiệt đối với đám người kia cung kính, hèn mọn hơn rất nhiều, vậy mà đang rót trà.

Nàng cũng không hứng thú đánh giá nữa bắt đầu tới khoang thuyền nhìn xuống, thuyền bay rất cao, nàng có thể thấy thôn nhỏ xíu bên dưới cách càng ngày càng xa, bay qua tùng cánh rừng thu nhỏ, những đám mây lượn lờ cảm giác này thật khiến người ta cảm thấy cao cao tại thượng.

Nàng muốn được đứng trên cao nhìn xuống, đối với tu tiên giới càng thêm mong chờ cảm giác này giống như nàng sắp trở lại trước kia vậy.

Phi thuyền bay rất nhanh nhưng tu tiên giới cách phàm giới rất xa, cho nên phải một ngày một đêm mới tới được, bọn họ đều được phát lương thực và vật tư, lúc đầu đám nhóc bọn họ rất hào hứng nhưng một lúc sau liền nhàm chán bắt đầu tụm lại nói chuyện, nàng và đám người Vân Hùng luôn ở cạnh nhau cả đám nói về sau này sẽ ở chung như thế nào có bị tách ra hay không bọn họ thật sự rất lo lắng không biết sau này sẽ thế nào, Hàn Mạn Nhu nhìn bọn nhỏ tâm trạng cũng rất phức tạp nàng đối với thế giới tu tiên này tràn gập sự tò mò và trinh phục cho dù có thế nào nàng cũng muốn như bản thân ở thế giới của nàng tự do tự tại, cao ngạo mà đứng còn bản thân nàng bây giờ rất hèn mọn, thực chất mà nói chỉ là một con kiến hôi cho dù có chết ai sẽ đau lòng cho một người ăn mày như thân thể này chứ, thân thể này lại là cô nhi không có thân nhân hay thế lực nào chống lưng, thân cô thế cô không có thực lực chỉ có thể làm pháo hôi cho người ta mà thôi, cho nên nàng nhất định sẽ đi Đại Lộ Thánh Tiên tông nàng phải thật cường đại không chỉ bảo vệ bản thân còn muốn báo đáp đám người Vân Hùng.

Bọn họ đều không nói chuyện chỉ ngồi im lặng, lâu lâu chỉ có tiểu Khả nói vài câu bọn họ đều biết sẽ phải tách ra lên tâm trạng ai lấy đều rất nặng nề, so với ở phàm giới chờ chết thì bọn nhỏ muốn đi tu tiên giới mạo hiểm mà sống sót tốt hơn nên bọn họ không có đường lùi, đâm lao phải theo lao mà thôi.

Rất nhanh trời liền trở tối bọn họ được các tiên nhân sắp xếp phòng ở trong khoang thuyền, phải công nhận một điều chiếc thuyền này so với máy bay chỉ có hơn chứ không kém, vậy mà có đủ chỗ ngủ cho cả đám bọn họ, bọn nhỏ nhao nhao lựa chỗ ngủ liền rôm rả lên vì ở đây không có điện thoại hay tivi cả đám rất nhanh liền nhàm chán liền ngủ, nàng cũng rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.

(Đừng, đừng mà cầu xin ngươi đừng gϊếŧ gia gia) Hàn Mạn Nhu đau đớn nhìn gia gia ngã xuống máu không ngừng chảy ra từ thân thể của ông, còn tên gϊếŧ gia gia của nàng cầm con dao dính máu mỉm cười tà ác nhìn nàng, hắn cầm con dao dính máu tiến về phía nàng, bản thân nàng không ngừng dãy giụa nhưng bản thân đã bị khống chế bất lực nhìn con dao đâm vào thẳng vào tim, Mạn Nhu sợ hãi bật dậy nước mắt còn đọng lại khóe mắt nàng bất giác sờ lên trái tim của nàng nó vẫn đập, thì ra nàng nhớ lại kiếp trước của bản thân nàng muốn trở về báo thù tên người yêu cặn bã hắn vì muốn có được Thần khí thiên thư nên mới tiếp cận bản thân vậy mà nàng lại coi hắn như người thân vì hắn mà chống đối gia gia, bản thân nàng tại sao lại ngu ngốc như thế, nhìn đám nhóc ngủ say Hàn Mạn Nhu dứng dậy đi ra khoang thuyền những cơn gió thổi qua khiến tâm trạng nàng tốt lên không ít không còn quá xúc động xung quanh một màu đen trời hôm nay cũng không có sao cũng không có trăng đặc biệt rất tối khiến nàng không khỏi hơi sợ liền nhanh chút về lại trong khoang thuyền.

- Khốn khϊếp, Diệp Tử Minh ngươi điên sao gϊếŧ hại đồng môn là tội chết không lẽ người muốn gϊếŧ ta và Tứ Kiệt sao?

Thập Tam khụy gối một tay cầm kiếm chống đỡ thân thể khóe miệng không ngừng chảy máu bên cạnh còn có Tứ Kiệt nằm bất động không rõ sống chết,

- Ha ha, mắc cười chỉ là ngoại môn nho nhỏ ai dám vì hai con kiến như hai ngươi truy cứu ta, muốn dữ mạng chó của ngươi còn không giao đồ ra, muốn trách thì trách hai người không đủ thực lực để giữ bảo thôi;

Diệp Tử Minh hừ lạnh khinh thường nhìn Thập Tam, đằng sau còn có hai người do trời quá tối Hàn Mạn Nhu nhìn không rõ do nghe tiếng nàng liền biết là Thập Tam, nghe nói nàng cũng biết đám người Thập Tam chỉ sợ dữ nhiều lành ít cho dù có dao đồ ra chỉ sợ người tên Diệp Tử Minh kia chắc chắn sẽ không để Thập Tam sống tiếp, việc này không phải chuyện nàng có thể quản cũng như hóng hớt, nàng điều chỉnh hô hấp gần như nín thở, nhanh chân về lại trong khoang thuyền nếu để phát hiện chỉ sợ nàng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.

Thập Tam đau đớn nhìn Tứ Kiệt nhìn lại đám người Diệp Tử Minh căm phẫn nắm chặt túi chữ vật, cắn chặt răng có chết thì cùng chết.

- Không tốt hắn muốn tự bạo;

- Hừ, không biết tự lượng sức.

Diệp Tử Minh phất tay một vầng quang bao phủ quanh đám người, quanh thuyền hắn còn tạo ấn bắn về phía Thập Tam bao phủ cơ thể khiến cho diện tích tự bạo thu hẹp lại, nhìn vầng sáng tự bạo từ từ biến mất Diệp Tử Minh cười đắc ý đi về phía Thập Tam tự bạo nhìn túi chữ vật dưới đất hắn đắc ý cầm lên nhưng vừa xem nụ cười liền cứng ngắc, khốn khϊếp vậy mà cái gì cũng không có.

Nhìn Diệp Tử Minh cả người đằng đằng sát khí Tử Hàn liền nói,

- Có lẽ hắn đã ném đồ xung quanh đây, chia ra tìm đi.

Nghe vậy Diệp Tử Minh tỉnh ngộ thầm mắng một tiếng liền chia ra tìm.

Hàn Mạn Nhu vội chạy về chỗ ngủ ma sui quỷ khiến lại bị ném đồ trúng đầu thật không biết là phúc hay họa, nàng chắc chắn đây có lẽ là đồ đám người kia muốn nàng có nên lấy hay không lấy thần khí thiên thư của nàng có thể trữ vật, nàng liền mặc kệ ném vào trong sau này tính tiếp, chắc chắn đám người đó sẽ không tìm được đồ.
« Chương TrướcChương Tiếp »