- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Ở Thập Niên 70
- Chương 7
Nữ Phụ Ở Thập Niên 70
Chương 7
Trần Ái Ân nghiêm mặt: “Anh, anh nói gì vậy? Quảng đại nhân dân quần chúng, ai không vất vả? Thanh niên trí thức xuống nông thôn không phải là để cùng chúng ta gian khổ phấn đấu, chẳng lẽ là tới hưởng phúc. Ba mẹ làm việc như vậy có vất vả không, anh làm việc như vậy, có vất vả không? Làm sao mà đến phiên Lệ Anh thì anh lại lo lắng? Anh muốn để Lệ Anh thành nhà tư bảnngồi không hưởng sức lao động của mọi người à?
“Không không không.” Trần Bảo Quốc sợ đến mức mặt biến sắc, :Em gái à, mày đừng có nói bậy, anh mày không phải có ý đó. Nếu mà để hồng tiểu binn nghe được thì anh mày và thanh niên tri thức Từ đều phiền phức to đấy.”
Vẫn còn đang giai đoạn giai cấp vô sản ầm ĩ đấu tranh đó. Cái từ tư bản chủ nghĩa này ấy hả, thực sự không dám nhắc, không dám nghĩ, không dám làm.
“Vậy anh còn dám nói?” Trần Ái Ân tiếp tục tẩy não Trần Bảo Quốc, “Anh, em biết Lệ Anh lớn lên đẹp, có rất nhiều người thích cô ấy đấy. Nhưng anh có hay không nghĩ tới, Lệ Anh nếu thật sự muốn gả vào đội sản xuất của chúng ta, cô ấy sẽ chọn người như thế nào?”
“Người như thế nào?”
“Đương nhiên là người có cùng lập trường cách mạng với cổ rồi, sẽ là người không kéo chân sau của cô ấy. Lệ Anh có thể tự nguyện xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, đã nói lên cô ấy không sợ khổ không sợ mệt, nguyện ý đổ mồ hôi, đổ máu, hy sinh tinh thần. Lệ Anh có tư tưởng tiến bộ, đừng nói là trở thành đối tượng của cô ấy, chỉ là bạn thôi, chúng ta cũng nên ủng hộ cô ấy rồi. Anh thấy có lý không?”
“Đúng!” Trần Bảo Quốc gật đầu.
“Anh, anh thử nghĩ ngược lại xem. Nếu có ai ngăn cản Lệ Anh làm giai cấp vô sản nỗ lực lao động, còn cho rằng cô ấy tuyên dương chủ nghĩa tư bản hưởng lạc, Lệ Anh có thể cùng người như vậy đến với nhau sao? Người như vậy, là kẻ địch của giai cấp vô sản chúng ta! Anh nói, Lệ Anh có thể tìm người như vậy làm đối tượng không?”
“Không thể!”
Trần Bảo Quốc vỗ đùi, đúng vậy, sao trước kia hắn lại không nghĩ tới nhỉ.
Giống người có tư tưởng tiến bộ như thanh niên tri thức Từ, chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ mà tham gia lao động nông nghiệp tập thể. Hiện tại là tháng 5 nữa chứ, chỉ còn hơn một tháng thôi, nên trồng vội gặt vội.
Nhân dân lao động là vinh quang nhất, nghĩ đến thanh niên tri thức Từ nếu không phải vì giúp Ái Ân cùng chăm Dương Dương, cố ấy đã sớm tham gia vào hoạt động tập thể rồi. Chỉ sợ ngày thường thanh niên tri thức Từ xem bọn họ lao động, trong lòng sốt ruột không ít đi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trần Bảo Quốc nhìn Trần Ái Ân với đôi mắt khác: “Em gái, những việc này mày so với anh hiểu rõ hơn nhiều, về sau nếu có chuyện như vậy, mày phải cảnh tỉnh anh ngay. Mày cùng thanh niên tri thức Từ quan hệ tốt như vậy, anh mày mà biểu hiện kém sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mày trong lòng thanh niên tri thức Từ đó.”
“…” Trần Ái Ân cạn lời.
Kịp thời ngăn chặn sai lầm chưa phạm phải, hình tượng anh minh của chính mình cũng được cứu trở về, Trần Bảo Quốc cao hứng nói: “Em gái à, thời gian này mày ở cùng thanh niên tri thức Từ đúng là không phải chơi không, thì ra thanh niên tri thức Từ Thanh dạy mày nhiều thứ như vậy. Em à, sau này có cơ hội mày phải cảm ơn thanh niên tri thức Từ cho tốt đó.”
“Hờ hờ.”
Trần Ái Ân muốn thu hồi một nửa công điểm phân cho Từ Lệ Anh, ba Trần mẹ Trần chẳng những không có ý kiến, còn cực kỳ tán đồng.
Lúc trước nếu không phải do con gái ngớ ngẩn, con trai ủng hộ, chuyện này hai người bọn họ căn bản liền không đồng ý. Thật vất vả con gái nhà mình mới tỉnh táo lại, mẹ Trần cao hứng đến không chịu được.
Ngủ trưa tỉnh lại liền nghe tin tốt như vậy, mẹ Trần còn nghi là mình có phải hay không còn đang nằm mơ: “Được, mẹ hiện tại liền cùng con qua bên đại đội trưởng, đem chuyện này nói rõ ràng. Chuyện này ấy à, nói sớm rõ ràng sớm, nhưng đừng làm chậm trễ công việc của người ta.”
Cũng may đại đội trưởng nguyện ý cho Trần gia mặt mũi, sau khi đem chuyện này nói rõ, đại đội trưởng đồng ý: “Ái Ân à, bây giờ cháu nghĩ kỹ rồi chứ, không đổi ý nữa?”
“Không đổi. Lệ Anh tới đội sản xuất của chúng ta làm thanh niên trí thức là vì cùng mọi người cùng nhau lao động. Dương Dương chỉ là một đứa nhỏ, cháu một người hoàn toàn có thể chăm sóc được. Cháu vẫn luôn suy xét, nghĩ kỹ rồi, cháu sẽ một người trông Dương Dương. Cháu không thể mãi kéo chân sau của Lệ Anh được, làm một phen tâm ý của cô ấy bị lãng phí. Nói cách khác, có người hỏi tới, thanh niên tri thức Từ, cô xuống nông thôn lâu như vậy, cùng mọi người trong thôn làm gì? Cháu không thể cứ như vậy khiến Lệ Anh phải trả lời là cô ấy chỉ giúp trông coi Dương Dương được.”
Trần Ái Ân ôm Dương Dương đã tỉnh ngủ trong lòng ngực, tiếp tục nói: “Kỳ thật, nếu không phải tình huống của Dương Dương đặc thù, cháu cũng muốn xuống đất ấy chứ. Chỉ còn có một tháng, chính là trồng vội gặt vội, mọi người làm việc đều không kịp. Ai mà không trời tờ mờ sáng liền dậy sớm làm việc, trăng treo trên đỉnh đầu mới cong eo về nhà nghỉ ngơi. Trồng vội gặt vội, chỗ nào cũng thiếu người làm việc. Thêm một người hỗ trợ, nhiều một phần sức lực. Trồng vội gặt vội nhưng lại liên quan đến nửa năm đồ ăn kế tiếp của mọi người trong đại đội chúng ta đấy. Thời điểm này, cháu càng không thể lãng phí sức lao động của Lệ Anh như vậy được.”
“Đúng vậy.” đại đội trưởng vỗ vỗ bàn, thực tán đồng cách nói này của Trần Ái Ân, “Nhanh đến lúc trồng vội gặt vội rồi, đúng là không thể lãng phí sức lao động. Mọi người làm tốt, đội sản xuất chúng ta sản lượng mới tăng cao, các hương thân mới có thể no bụng, vì quốc gia càng thêm cống hiến.”
Đại đội trưởng nào có đạo lý từ chối sức lao động: “Được, chuyện này quyết vậy đi.”
“Cảm ơn đại đội trưởng.” Thuận lợi lấy về công điểm của mình, Trần Ái Ân vui mừng mà bắt lấy cánh tay ú thịt của Dương Dương vẫy vẫy đại đội trưởng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Phụ Ở Thập Niên 70
- Chương 7