Tác giả: Lâm Lăng Thất
Trần Ái Ân - người mà Lâm Kiến Quốc mới hùng hồn lên tiếng muốn tóm gọn trong một năm - lúc này vẫn đang ở nhà, vì đợt trồng vội gặt vội này mà mồ hôi đầm đìa.
Bận rộn xong đợt này, Trần Ái Ân cảm thấy tay chân cứ như không phải của mình nữa rồi. Trước kia ở hiện đại, mỗi ngày đều là cuộc chiến giảm béo. Trở lại thập niên 70 này thì được như ý rồi đó. Ăn thì ăn không ngon, ngủ còn tạm được đi, vấn đề là ngày ngày còn phải làm nhiều việc nhà nông như vậy nữa. Bóp bóp cánh tay thon, chân cũng nhỏ nữa, còn vòng eo thì tiêu chuẩn luôn, Trần Ái Ân cảm thấy, trở lại thập niên 70, chỗ tốt lớn nhất chính là không cần phí tâm giữ dáng làm gì, cô bây giờ chính là cô gái nhỏ cân nặng không quá năm mươi đó.
“Nha nha.” Dương Dương đã có thể di nha ra tiếng, trên lợi cũng nhú lên hai hạt gạo kê trắng trắng, cánh tay nhỏ mập mạp có sức, hai cẳng chân như ngó sen có thể giúp nó trườn khắp nơi như sâu lông.
Nhìn đến “ma ma” mình thích nhất đang nằm trên giường, Dương Dương hưng phấn mà lật người bò tới phía Trần Ái Ân như rùa đen nhỏ.
“Hắc xì” một cái, miệng nhỏ chảy nước miếng của Dương Dương chẳng những dừng trên mặt Trần Ái Ân mà trong nháy mắt, cu cậu đã bôi nước miếng ướt cả nửa mặt cô, khiến cho Trần Ái Ân đang mệt mỏi tức khắc tỉnh táo lại.
“Ối…” Trần Ái Ân còn không kịp trốn, Dương Dương đã đem mấy cái răng nhỏ như hạt gạo kê của cu cậu gặm gặm khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô, “Cái tật xấu gì đây, không phải đã làm cho con gậy mài răng rồi sao, cứ đè mặt dì mà cắn là thế nào?”
“Ê ê a a.” Dương Dương nói, Trần Ái Ân lại nghe không hiểu ngôn ngữ trẻ con, nhưng bộ dạng vui sướиɠ kia của cu cậu trông chẳng khác gì tiểu vương bát hồi hương.
Làm Trần Ái Ân không nỡ nhìn thẳng chính là, vậy mà mới chỉ một lát, bộ đồ trên người Dương Dương đã không thể mặc tiếp. Tại sao hả? Vì ướt cả rồi, bị nước miếng của thằng bé tưới ướt, giống như tình trạng má trái của cô vậy.
Thở dài một hơi, Trần Ái Ân bò dậy, đầu tiền rửa sạch mặt mình, sau lại thay Dương Dương đổi một bộ quần áo sạch khác. Trên người đã được đổi một bộ quần áo khô ráo sạch sẽ, hương thơm thoang thoảng, Dương Dương thoải mái cười ha hả, rồi nhào vào trong lòng ngực Trần Ái Ân mà dụi dụi.
Dương Dương thật sự rất thích Trần Ái Ân, hơn nữa đặc biệt bám cô.
Người Trần gia còn có thể ôm Dương Dương khoảng một giờ, nếu nhiều hơn thì thằng bé liền cáu kỉnh. Còn những người khác thì đừng nhắc, ai tới ôm Dương Dương cũng không chịu, xoắn thân mình nhỏ, mặt chôn ở trong cổ Trần Ái Ân, bày ra bộ dạng ngạo kiều tiêu chuẩn luôn. Nhưng mà Dương Dương da trắng, lại được Trần Ái Ân chăm ra một thân mũm mỉm, cu cậu chỉ cần nhếch miệng cười là trông đã cực kỳ đáng yêu rồi, làm ai nhìn cũng thích.
Cho nên vào thời điểm trồng vội gặt vội, nếu Trần Ái Ân ôm Dương Dương ra cửa, người trong đội sản xuất nhìn thấy liền nhịn không được tiến lại xoa xoa tay nhỏ, sờ sờ chân nhỏ, còn muốn ôm ôm nựng nựng thằng bé một phen. Chẳng sợ hết lần này đến lần khác bị Dương Dương cự tuyệt, những người này cũng là bất khuất kiên cường mà tiếp tục cầu ôm.
Thấy bé con mình nuôi được nhiều người thích như vậy, Trần Ái Ân không khỏi kiêu ngạo một chút: “Dì nói này, nhà ta cả nhà ai cũng gầy, mỗi con là béo thôi đó.” Một thân mỡ béo này, sờ thật thích.
Dương Dương bị Trần Ái Ân sờ đến phát ngứa, cựa quậy thân hình mum múp thịt mà cười nắc nẻ.
“Em gái, thư của mày này.” Trần Bảo Quốc đưa cho Trần Ái Ân một phong thư, tiện thể lại đem nhóc con Dương Dương đang ăn vạ không đi từ trong ngực Trần Ái Ân ôm qua.
Dương Dương bẹp cái miệng, có chút không vui. Cũng may cu cậu cũng xem như là quen thuộc với Trần Bảo Quốc, bé con giương mắt trông mong mà nhìn Trần Ái Ân, hy vọng “ma ma” sẽ đem mình đoạt lại.
Đáng tiếc là “ma ma” của bé lúc này còn bận toàn tâm toàn ý đọc thư mất rồi.
Nhìn thấy thư là do Lâm Kiến Quốc viết, Trần Ái Ân nghi hoặc nhíu mày. Trần Ái Ân lông mày vừa nhíu, Trần Bảo Quốc đang bế Dương Dương liền có chút hoảng hốt chột dạ, muốn trốn lẹ, nhân tiện đem thằng bé con ôm chặt một chút. Trần Bảo Quốc nghĩ kỹ rồi, nếu chút nữa Trần Ái Ân muốn đánh hắn, Dương Dương chính là cái khiên che cho hắn á.
Sờ sờ đầu nhỏ của Dương Dương, Trần Bảo Quốc yên lặng nhủ thầm: Cháu ngoại trai tốt, hôm nay trước giúp cậu chắn bão, về sau chờ con lớn, cậu mua đường cho con ăn.
Đọc thư xong, Trần Ái Ân đau đầu mà suy xét, có phải cô nên tìm một người phiên dịch giúp không.
Từng chữ trong lá thư Lâm Kiến Quốc viết này, cô đều biết, từng câu từng chữ, cô cũng đọc hiểu. Vấn đề là, đem mấy chữ đó ghép lại thành nội dung một phong thư hoàn chỉnh, Trần Ái Ân đọc không hiểu.
“Làm sao vậy?” Trần Bảo Quốc cẩn thận hỏi, “Trong thư viết gì mà sắc mặt mày khó coi thế? Anh xem qua địa chỉ trên thư, hình như là từ bộ đội gửi tới thì phải. Là Lâm Kiến Quốc viết thư cho mày?”
Lâm Kiến Quốc hẳn là không ở trong thư nhắc chuyện trong nhà gửi đồ muối chua cay cho anh ta đi?
Mẹ Trần không biết chữ, trước khi Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân xác định quan hệ, để tránh làm hỏng thanh danh con gái mình, bà không hy vọng người khác biết chuyện này. Cho nên, lá thư kia là mẹ Trần đọc, Trần Bảo Quốc chấp bút viết.
Trần Bảo Quốc ngay từ đầu đã không vui rồi. Em gái mình mới bao lớn chứ, nào đã vội gả chồng. Nhưng hắn sao dám phản kháng mẹ Trần được, thế là dưới sự áp bức của mẹ Trần, Trần Bảo Quốc không tình không nguyện mà viết lá thư kia. Cũng may nội dung thư xem như khiến Trần Bảo Quốc vừa lòng.