Chương 32



“……” Lâm Kiến Quốc trầm mặc, ban đầu hắn còn tưởng cô gái nhỏ nhà người ta không có hứng thú với mình, còn vì cái chết của Ái Trạch mà nhìn mình không thuận mắt.

Nhưng mà…

Lâm Kiến Quốc khóe mắt dư quang liếc liếc đôi giày mình mang trên chân, lại nhớ đến khi mẹ Trần thuật lại anh nghe những lời Trần Ái Ân đã nói, Lâm Kiến Quốc lập tức trở nên do dự. Trần Ái Ân rốt cuộc là có ý gì, là coi trọng anh ư, hay là không chút để tâm?

“Là tình huống gì?” Thằng con út từ nhỏ làm gì cũng dứt khoát lưu loát, sấm rền gió cuốn, có khi nào ngượng ngùng xoắn xuýt như thế này đâu. Hỏi han cả buổi trời cũng chưa cho bà được cái đáp án rõ ràng, “Mẹ là mẹ ruột con đó, có cái gì mà con không thể nói với mẹ hả?

Lâm Kiến Quốc cười khổ, không phải không nói, mà là nói không rõ được.

Mẹ Lâm chẳng mấy mà bị Lâm Kiến Quốc làm sốt ruột muốn chết, ở nhà nhiều lắm cũng được có một đêm, còn hỏi không ra chuyện: “Vậy nói xem, con cảm thấy người ta thế nào, có ý với con bé không?”

Lâm Kiến Quốc nhíu mày, tự hỏi một chút: “Ấn tượng không xấu, không thể nói là có ý hay không được.”

Mẹ Lâm mắt sáng rực lên: “Lúc trước con gặp Ái Trạch thì nói, đó là em gái con. Lần này con gặp Trần Ái Ân thì sao, có cảm thấy đó cũng là em gái nhỏ của con không?” Phải biết rằng, Trần Ái Ân còn nhỏ hơn Trần Ái Trạch hai tuổi đó.

“Không.” Lâm Kiến Quốc lắc đầu.

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ quật cường cùng ánh mắt kiên trì của Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc cảm thấy rất khó để đem Trần Ái Ân trở thành em gái nhỏ mà chăm sóc.

Mẹ Lâm trong lòng tính toán, không xem như em gái, lại cảm thấy ấn tượng không xấu, hấp dẫn nha.

Đến lúc này, Lâm mẹ mới phát hiện chân con trai mình đang mang một đôi giày mới tinh: “Giày này đâu phải là mẹ làm cho con, ai làm vậy? Tay nghề tốt đấy.”

Lâm Kiến Quốc nhìn mẹ Lâm liếc mắt một cái, cảm thấy mẹ hôm nay cứ kỳ quái thế nào, hỏi toàn những câu anh không thể trả lời, vừa hỏi câu nào là chuẩn câu ấy khỏi trả lời luôn.

Mẹ Lâm tức giận đến muốn đấm ngực dậm chân, sinh con trai có cái gì tốt, hỏi ba câu đáp được một câu. Cái gì cũng bắt bà đoán, còn tưởng là tết nguyên tiêu chơi giải đố trò chơi đấy phỏng?

“… Trần Ái Ân làm?”

“…”

Mẹ Lâm lúc này hận không thể một cái tát chụp chết thằng con Lâm Kiến Quốc miệng câm như hến nhà mình. Cái loại con cái tức chết người không đền mạng này, phải nhanh tìm vợ cho nó thôi, về sau giao cho vợ nó thay bà đau đầu: “Con gái nhà người ta làm giày cho, con cũng không thể lấy không như thế được. Chủ tịch đã nói, không lấy kết hôn làm tiền đề, thì đều là đùa giỡn lưu manh. Con là quân nhân đó, làm việc gì cũng phải xứng đáng với bộ đồ mình đang mang trên người chứ.”

“Trần Ái Ân có ý với con?”

“Nếu không sao lại làm giày cho con, con tưởng không mất công không tốn sức đấy hả?” Mẹ Lâm nhìn xuống xúc động muốn đánh người, “Con gái nhà người ta tỏ thái độ, con thì sao hả? Mẹ nói cho con biết, không được ăn hϊếp con gái nhà người ta đâu. Nếu con muốn xem con bé như em gái, thì trước khi con đối với Ái Trạch thế nào, giờ cứ đối với Ái Ân như thế. Dù sao trong doanh trại của con cũng có không ít thanh niên tài tuấn đúng không, giới thiệu cho con bé một người đi. Không phải trước khi Ái Trạch qua đời, con đã hứa sẽ thay nó chăm lo cho Dương Dương, quan tâm em gái nó là Ái Ân hay sao.”

Lâm Kiến Quốc nghe xong lúc sau, không biết như thế nào liền cảm thấy rất không vui: “Giới thiệu cái gì chứ, Trần Ái Ân tuổi mới bao lớn, không vội kết hôn đâu. Em ấy con muốn chăm chỉ học tập đọc sách mà.”

Một tiểu cô nương tính tình sắc sảo như vậy thì mấy cậu lính ngốc nghếch chỗ anh làm sao thu phục được. Vẫn là không nên gây tai họa cho đám lính mới đó thì hơn.

Mẹ Lâm cười ha hả, con trai dù sao cũng là do bà sinh ra, bằng thái độ này của Lâm Kiến Quốc, nếu nói Lâm Kiến Quốc đối với con bé kia một chút hảo cảm cũng không có, thế thì chức mẹ ruột này đổi người luôn cũng được.

Hiện tại có không nắm cho chặt, chờ đến lúc đó con gái nhà người ta có đối tượng khác thì có hối hận cũng muộn rồi con ạ.

Biết thằng con út nhà mình tính tình độc lập lại ngoan cố, mẹ Lâm dứt khoát không khuyên. Bà sợ mình khuyên tới khuyên lui lại phản tác dụng, để cho Lâm Kiến Quốc lại xem Trần Ái Ân như em gái, không thể phát triển thành đối tượng kết hôn thì bà thật không biết tìm ai mà khóc.

Sau khi ở Lâm gia ngủ một buổi tối,sáng sớm hôm sau, Lâm Kiến Quốc liền ngồi xe đi hướng quân doanh.

====

Lâm Kiến Quốc trở về bộ đội, đối với Trần Ái Ân mà nói là chuyện tốt nhưng Từ Lệ Anh thì lại là một đả kích không nhỏ.

Biết Lâm Kiến Quốc đã rời khỏi Trần gia, chính mình dù nghĩ cách cũng chẳng thể nào cùng Lâm Kiến Quốc chạm mặt, Từ Lệ Anh khẽ cắn môi, dứt khoát chuẩn bị tính toán, an bài khác.

Bởi vậy, lập tức có thể không cần chạm mặt hai nhân vật phiền toái, sinh hoạt của Trần Ái Ân lập tức trở nên tốt đẹp lên không ít.

“Đang làm gì đấy?” mẹ Trần từ trong đất trở về, nhìn đến Trần Ái Ân lại đang mân mê vật gì đó.

Lúc trước, mẹ Trần còn lo lắng Trần Ái Ân làm hỏng lương thực, sau lại thấy Trần Ái Ân vài lần làm ra mấy món ăn mới mẻ, hương vị cũng không tệ lắm, trong nhà mọi người cũng thích, vậy nên mẹ Trần cũng không quản cô nữa. Chỉ cần Trần Ái Ân không làm xằng làm bậy mà chỉ nấu mấy món ăn ngon miệng, mẹ Trần đều giơ hai tay tán thành.

“Dương Dương phỏng chừng sắp mọc răng, cứ hay chảy nước miếng, còn thích ăn bậy ăn bạ. Con làm cho nó chút đồ mài răng, miễn cho nó cứ đem đồ vật loạn xà ngầu cho vào miệng nhai, quá bẩn.”

Khiến cho Trần Ái Ân khó chịu nhất chính là, Dương Dương mọc răng chắc là thật sự rất ngứa, mỗi lần cô ôm Dương Dương, nó liền thích vươn người rồi ngậm lấy vành tai Trần Ái Ân không chịu nhả, hết cắn lại gặm, làm cho Trần Ái Ân cực kỳ bực bội.

Bất quá, không bao lâu sau, Trần Ái Ân sẽ biết, con giống cha cũng không phải là nói không.