Tác giả: Lâm Lăng Thất
Vừa đến nhà còn chưa kịp thở, Lâm Kiến Quốc đã bị hỏi đến ngớ người. Kỳ thật anh cũng không biết nên trả lời câu hỏi của mẹ thế nào.
“Sao vậy con?” Con trai do dự thành như vậy, trong lòng mẹ Lâm lộp bộp một chút, “Em gái của Ái Trạch không tốt hả con, con chướng mắt, không thích nó?”
Không thế nào, Ái Trạch tốt như vậy mà. Con bé Ái Trạch còn bảo em gái Trần Ái Ân của con bé so với nó còn tốt hơn mà, lời này chắc không sai được đâu ha.
“Em gái của Ái Trạch sao có thể kém được? Mẹ không tin.”
Mắt thấy mẹ mình sắp hiểu lầm, Lâm Kiến Quốc vội vàng giải thích: “Không, con người cô ấy khá tốt, Ái Trạch không lừa mẹ, đó là cô gái tốt.”
Cô gái tốt! Mẹ Lâm mắt sáng rực lên: “Nếu là cô gái tốt, vậy khi nào con định đem người ta cưới về? Con tuổi không còn nhỏ, có phải cũng nên cho mẹ được bồng cháu rồi không?”
“Mẹ, mấy đứa cháu của anh hai con mẹ còn ôm chưa đủ hả?”
Lâm mẹ tức giận đánh Lâm Kiến Quốc một phát: “Mẹ muốn ôm con của con, không phải của anh con. Con nói lời này là muốn chọc giận mẹ đấy hả?”
“Lại cùng chị dâu cãi nhau?” Lâm Kiến Quốc nhíu mày, “Anh con không quản à?” Chị dâu và mẹ có mâu thuẫn, thân là tiểu bối lại không nhường nhịn, kính trọng trưởng bối chút nào. Ở điểm này, Lâm Kiến Quốc đối anh trai và chị dâu đều rất không hài lòng.
Mẹ Lâm cũng không quá sốt ruột với chuyện không vui này. Bà cùng con dâu cả quan hệ không tốt cũng chẳng phải chuyện ngày một, ngày hai. Thằng con trái cả thì bà lại càng không trông cậy gì. Cưới vợ là quên mẹ, những lời này không phải chi là nói suông thôi đâu.
Cũng vì có một ví dụ rành rành ra đó, nên mẹ Lâm mới hy vọng tương lai Lâm Kiến Quốc có thể cưới cô vợ tính tình tốt một chút, cùng bà thân thiết một chút.
Con trai cả coi như đã bị đứa con dâu cả cướp đi rồi, khi bà già đi chắc chắn là sống cùng đứa con út Lâm Kiến Quốc, thời gian ở cùng với con dâu út cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Vốn dĩ, khi mẹ Lâm gặp được Trần Ái Trạch, rồi cùng cô ở chung một thời gian, bà đặc biệt thích cô, muốn Trần Ái Trạch gả cho Lâm Kiến Quốc. Dù sao hai đứa nhỏ này cũng có hôn ước, kết hôn ở bên nhau vừa lúc còn gì.
Ai biết, Trần Ái Trạch lại không có ý tứ đó với Lâm Kiến Quốc, lại xem Lâm Kiến Quốc thành anh trai.
Làm Lâm mẹ tức giận là, con trai bà cũng lỗ mãng, thực sự như ý Trần Ái Trạch, đem cô xem như em gái ruột mà che chở, một chút ý tứ muốn đến với nhau đều không có.
Hai đứa trẻ đều là thái độ này, vậy mẹ Lâm có một mình mơ ước cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thế là, mẹ Lâm trơ mắt mà nhìn con bé bà thích gả cho chiến hữu con trai bà, còn sinh cho người ta một bé trai béo mập.
Nhớ tới Dương Dương ban đầu hẳn phải là cháu trai nhỏ nhà mình, mẹ Lâm liền ghét bỏ Lâm Kiến Quốc không biết cố gắng. Ái Trạch là cô gái tốt như vậy, Lâm Kiến Quốc vậy mà lại chướng mắt? Còn vì thế làm hại bà không được bồng cháu trai.
Không phải đều nói gần đèn thì sáng gần mực thì đen sao? Chiến hữu Kiến Quốc dễ dàng coi trọng Ái Trạch như vậy, thế mà Kiến Quốc cũng chỉ xem Ái Trạch như em gái ruột là thế nào?
Trần Ái Trạch gả chồng, sinh con nhưng người lại không giữ được, mẹ Lâm trừ bỏ tiếc thương cho Trần Ái Trạch số khổ đoản mệnh thì cũng không nhắc lại chuyện lúc trước của cô và Lâm Kiến Quốc nữa. Thế nhưng, có một việc khiến Lâm mẹ đặc biệt để bụng, đó chính là em gái của Trần Ái Trạch, Trần Ái Ân.
Tuy thời gian hai người ở chung cũng không nhiều, nhưng Trần Ái Trạch vẫn thường xuyên đem Tần Ái Ân treo ở bên miệng.
Trần Ái Trạch nói, Trần Ái Ân là cô em gái hiểu chuyện nhất trên đời này, là đứa bé đáng yêu nhất, cô gái tốt đẹp nhất.
Được khẳng định bằng ba chữ “nhất”, mẹ Lâm khá tò mò và cũng rất có hảo cảm với Trần Ái Ân. Khi biết trước khi mất Trần Ái Trạch đã đem Dương Dương phó thác cho Trần Ái Ân nuôi dưỡng, còn muốn Lâm Kiến Quốc cưới Trần Ái Ân, mẹ Lâm cũng vừa lúc động tâm tư.
“Đừng có qua loa với mẹ. Con thành thật nói cho mẹ biết, em gái của Ái Trạch là thật sự tốt như vậy?” Chọn con dâu út so với con dâu cả quan trọng hơn nhiều. Mẹ Lâm thời thời khắc khắc đều nhớ rõ thân phận quân nhân của Lâm Kiến Quốc. Làm mẹ lính và làm vợ lính, là hai việc hoàn toàn khác nhau đó.
Bà thường xuyên không gặp đứa con trái út này đã nhớ nó đến vậy rồi, đổi lại là cô vợ nhỏ thì chắc chắn lại càng thêm nhớ đi. Con dâu út này, bà cần phải cẩn thận mà tìm, một chút qua loa đều không thể.
“Người cũng tốt, tính tình cũng không kém.” Lâm Kiến Quốc thái độ cầu thị.
“Coi trọng rồi?” Mẹ Lâm cười, có hi vọng rồi! “Thế cô bé kia có để ý con không?”
Nghe được ngữ khí ghét bỏ của mẹ Lâm, Lâm Kiến Quốc thở dài: “Mẹ, chuyện này không vội được.”
“Con không vội, mẹ vội. Đừng tưởng rằng con có điều kiện tốt, các cô gái trên đời đều coi trọng con! Ái Trạch không phải chẳng thèm để ý đến con sao? Con cứ cù cưa dây dưa như vậy là thế nào, lúc thì nói là cô gái tốt, lúc lại bảo với mẹ không biết chuyện này có được hay không. Là con lại xem con bé như em gái, hay là con bé cũng giống Ái Trạch, chỉ xem con như anh trai hả?