Tác giả: Lâm Lăng Thất
Cũng may anh ta là quân nhân, lại tìm được cớ tốt, nếu không đã sớm bị hồng tiểu binh theo dõi bắt lại rồi.
Không ai biết cụ thể quá trình hai người tiếp xúc như thế nào. Nguyên chủ chỉ biết một điều, từ đó về sau, Trần Ái Trạch là người đã có vị hôn phu.
Không tới nửa năm, đơn vị của Lâm Kiến Quốc phái người với đón Trần Ái Trạch đi tùy quân, nói là Lâm Kiến Quốc trong lúc chấp hành nhiệm vụ thì bị trọng thương, yêu cầu vị hôn thê là Trần Ái Trạch đến chăm sóc.
Chờ đến lần tiếp theo một nhà nguyên chủ lại nghe được tin tức của Trần Ái Trạch thì người đã không còn. Đã vậy, Lâm Kiến Quốc còn đem một đứa nhỏ còn chưa cai sữa gửi đến Trần gia, nói đó là con của hắn cùng Trần Ái Trạch, hy vọng tạm thời có thể gửi cho người Trần gia chăm sóc. Suy cho cùng Trần gia cũng coi nhà mẹ đẻ của Trần Ái Trạch.
Cuộc sống của Trần Ái Trạch sau khi tùy quân như thế nào, người Trần gia đều không biết. Trần Ái Trạch là như thế nào mà chết, người Trần gia cũng không rõ ràng lắm.
Lần đó, đem Lâm Hướng Dương đến là một vị quân tẩu. Trước khi rời đi, bà thông báo hai tin tức mà như thả hai quả bom vào giữa Trần gia: Trần Ái Trạch trước lúc lâm chung đã gắng gượng mà đưa ra yêu cầu muốn Lâm Kiến Quốc cưới Trần Ái Ân.
Cô ấy nói, cô đời này chỉ có một đứa con trai, đem con giao trên tay người phụ nữ khác, cô không yên lòng.
Nguyên thân cũng là vì di ngôn của Trần Ái Trạch mà bắt đầu một màn kia.
“Ái Ân, cậu có nhà không?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. “Bạn tốt” của nguyên thân tìm tới cửa rồi.
Trần Ái Ân còn chưa kịp phản ứng, Trần Bảo Quốc đã vội vàng đứng lên, nhớ đến mình còn chưa rửa mặt, cũng không để ý mà đưa tay áo lên lau vội một chút rồi ra cửa nghênh đón: “Thanh niên tri thức Từ đến rồi à. Ái Ân ở trong phòng đấy, em vào đi.”
Từ Lệ Anh cười cười hào phóng với Trần Bảo Quốc: “Trần đại ca.”
“Ừ!” Trần Bảo Quốc đáp, vui mừng như lần đầu có người kêu hắn đại ca, làm Trần Ái Ân nghe được mà nổi da gà, đồng thời cũng làm cô nhớ đến tình cảnh của vị anh trai song sinh này.
Cũng chẳng cần phải nhớ lại tình tiết của tiểu thuyết, bằng vào cái bản mặt si tình kia của Trần Bảo Quốc, Trần Ái Ân cô mà không biết Trần Bảo Quốc cũng mê Từ Lệ Anh như các thiếu niên khác trong thôn thì cô sống uổng phí rồi.
“Ái Ân.”
Nhìn thấy Trần Ái Ân, Từ Lệ Anh cười tươi, chờ cô nhìn thấy Dương Dương đang ngủ ngon trong ngực Trần Ái Ân thì đôi mắt trở lên sáng rỡ như bóng đèn: “Dương Dương ngủ rồi? Cho tôi ôm một cái đi?”
“Không cho.”
“……”
Trần Bảo Quốc vội nói: “Cho thanh niên tri thức Từ ôm một cái thì có làm sao, mày ôm mãi không mệt à?” Cứ vậy mà cự tuyệt thanh niên tri thức Từ, sẽ làm thanh niên tri thức Từ có ấn tưởng xấu với nhà bọn họ mất.
Trần Ái Ân không thèm để ý: “Đến khi Dương Dương khóc thì anh dỗ à, hay là thanh niên tri thức Từ dỗ?
Từ sau khi cô “tới”, đứa nhỏ trong ngực như nhận người, trừ cô ra ai đều không cho ôm, ôm liền khóc, khóc thì ngoài cô ra không ai dỗ được, người khác dỗ cu cậu lại càng khóc to hơn.
Từ Lệ Anh có chút xấu hổ: “Ái Ân nói đúng đấy, Dương Dương thật vất vả mới ngủ, chúng ta đừng làm ồn đến nó.”
Chính vì biết Dương Dương nhận người, chỉ cho Trần Ái Ân ôm nên cô mới định thừa dịch lúc Dương Dương ngủ mà ôm nhiều một chút. Không chừng khi ôm nhiều, Dương Dương cũng sẽ nhận cô giống như nhận Trần Ái Ân thì sao.
“Trần đại ca, giờ đã không còn sớm nữa, anh nhanh đi xuất công đi, đừng để chậm trễ anh kiếm công điểm.”
Cho dù Trần Bảo Quốc có muốn ngồi với Từ Lệ Anh lâu hơn cũng phải chạy lấy người. Không còn cách nào, kiếm công điểm vẫn là quan trọng hơn. Kiếm không ra công điểm, người trong nhà phải cùng nhau chịu đói.
Nhắc đến kiếm công điểm làm Trần Ái Ân nhớ tới một việc.
Từ Lệ Anh là thanh niên tri thức xuống nông thôn, cũng cần tham gia lao động mới được phân lương thực.
Nhưng từ khi Lâm Hướng Dương bị đưa đến xã Hồng Kỳ, cũng không biết vì lý do gì, đại đội trưởng lại để nguyên chủ ở nhà chăm sóc Lâm Hướng Dương, nói chỉ cần đem đứa bé này chăm tốt, cũng sẽ cấp công điểm.
Trong xã có người không phục, đại đội trưởng nói thẳng: “Ba của Dương Dương chẳng những là quân nhân, mà còn là người lập nhiều công cho quốc gia. Các người cho rằng công điểm này của là do xã chúng ta cấp ư? Không phải, đó là lãnh đạo bộ đội cấp. Ai không phục, được thôi, đến quân doanh của ba Dương Dương, tìm lãnh đạo mà nói.”
Đại đội trưởng nói một câu này, ai còn dám hé răng.
Đối với tình huống của cả tập thể lúc đó, Trần Ái Ân không rõ lắm, dù sao cô cũng không phải người của niên đại này. Cho nên trong này có vấn đề gì, trước khi Lâm Kiến Quốc rời đi có ở chỗ đại đội trưởng động tay chân gì không, Trần Ái Ân hoàn toàn không biết gì cả.
Ngoài ra, nếu đây thật sự là trong cuốn tiểu thuyết cô đã xem qua kia, thì thế giới của cuốn tiểu thuyết này có BUG như vậy đúng là không tốt thật.
Vốn dĩ chăm sóc Dương Dương là có công điểm, đây là phần của một mình nguyên chủ.
Thế nhưng sau khi nguyên chủ thành “bạn tốt” của Từ Lệ Anh, nghe xong Từ Lệ Anh nói, nguyên chủ liền chạy tới tìm đại đội trưởng cầu tình cho Từ Lệ Anh được giúp mình chăm sóc Dương Dương.
Công điểm thì bảo mỗi người một nửa.
Nhớ tới tình huống này , Trần Ái Ân thiếu chút nữa bị nguyên chủ chọc tức phát khóc.
Chăm sóc em bé? Này không phải là cô ấy một người làm hết sao?
Công việc một mình cô ấy làm, Từ Lệ Anh thì ở nhà cô ấy nghỉ ngơi một ngày không nói, còn chia mất của cô một nửa công điểm, chỉ số thông minh của nguyên chủ là bị chó tha sao?
“Ái Ân, tôi đang nói với cậu đó, cậu có nghe không?”
Từ Lệ Anh đều nói lời hay, vậy mà cả buổi Trần Ái Ân đều không cho cô một chút phản ứng nào.
“Hả? À, cậu nói gì cơ? Cô một chữ cũng không nghe được.
“Tôi là nói, cậu cảm thấy Dương Dương thật sự là con trai của anh Kiến Quốc sao? Ái Ân, cậu đừng trách tôi nhiều chuyện. Cậu là bạn tốt của tôi, cậu lại xem chị Ái Trạch như chị ruột. Cho nên tôi mới quan tâm đến thân thế của Dương Dương như vậy.”
Từ Lệ Anh kéo tay Trần Ái Ân nói.
Trần Ái Ân ngồi trên giường đất, một tay ôm Dương Dương đang ngủ, một tay xoa huyệt Thái dương của mình. Nguyên chủ ngu ngốc rời đi, khiến cô tới thế vào, làm cô phải ứng phó nữ chủ này.
Chuyện này, nguyên chủ thật là làm không ổn chút nào.